CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 283

trong cơ thể nàng, đốt tan tất cả lý trí của nàng. Điều duy nhất nàng còn có
thể làm là cảm thụ. Kết cuộc là nàng rên khóc trong sung sướng mê ly.

Nàng thức giấc với một cảm giác sợ hãi. Nàng không bị mất phương hướng.
Nàng thừa biết nàng đang ở nơi nào, biết rằng người đàn chàng thêm than
vào lò là phu quân của nàng.

Nàng khó có thể quên rằng họ đã từng yêu đương [làm tình], nhất là khi nàng
cảm thấy cơn đau nhức giữa đùi nàng. Điều mà cứ rình mò tâm trí nàng chính
là những lời nàng đã thốt ra khi đã mất quyền kiểm soát và vỡ thành hàng
ngàn mảnh.

Em yêu anh. Nàng thử lại chúng một cách thận trọng và nuốt một tiếng rên
vào lòng. Đó là sự thật. Nàng yêu chàng. Sao chuyện lại đến mức này?

Chàng đã không nói những lời ấy với nàng. Nàng đã không mong đợi chúng.
Nhưng nàng muốn hai người họ được bình đẳng. Và bây giờ chàng đã biết.
Liệu chàng ta có vênh váo? Liệu chàng có thích thú? Nàng ước sao mình đã
giữ im lặng.

“Ah, em đã thức giấc.”

Tiếng nói của chàng đã mang nàng tỉnh khỏi ý tưởng mơ màng của nàng.
Chàng đã khoác vào một chiếc áo lót, nhưng nàng thì trần như nhộng. Nàng
ngồi dậy và, tự nhiên như nàng có thể, nhét mép tấm ra trải giường vào dưới
cánh tay mình.

Nàng nghĩ nụ cười của chàng có vẻ tự mãn và đã có một vênh vang tự tin
trong bước của chàng khi chàng đến gần giường. Nàng không có được thời
gian để suy nghĩ. Lòng bàn tay của chàng nâng cằm nàng lên và đôi môi
chàng chiếm hữu lấy môi nàng trong một nụ hôn dài và thật tham lam.

Có tia cười trong ánh mắt chàng. “Em cảm thấy thế nào?” Chàng khẽ hỏi.

Nếu cơ thể của nàng chịu ngừng ngân nga, thì nàng đã có thể nghĩ ra một lời
đáp phù hợp. "Tốt" là điều duy nhất đã đến trong tâm trí nàng. "Anh cảm thấy
thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.