CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 352

"Cảm ơn em, Robbie," nàng khô khốc nói: “nhưng chị hứa với bác sĩ rằng chị
sẽ chú ý đến vải băng bó vết thương của em. Và trong trường hợp em đã
quên, em chỉ được phép dùng cháo loãng và sữa. Chúng ta sẽ kêu đưa lên hai
chiếc khay, một cho Milton và một cho chị."

Nàng vừa định đứng lên, nhưng Milton đã bước đến đấy trước nàng. Cậu ta
kéo cái dây kéo chuông và một giây lát sau gì đó thì người hầu cận thân của
Jack đã xuất hiện ngay tại cửa.

"Coates!" nàng ngạc nhiên kêu. "Ông đã thức gần trắng đêm. Tôi nghĩ ông
đang ngủ bù đấy chứ."

"Tôi là một lão lính già, thưa phu nhân," ông trả lời. "Tôi chỉ ngủ một hay hai
giờ là nhiều. Tôi chỉ cần bấy nhiêu. Tất cả chúng ta không thể đều ngủ hết cả
ngày."

Ellie hiểu. Các người hạ nhân đã nên đi ngủ hết sau bữa tiệc của nàng, nhưng
sau vụ nổ súng, họ đã phải ở lại với công việc của mình trong khi những cảnh
sát viên hỏi cung những người khách. Họ đã phải làm việc theo ca, và Coates
phải làm thay ông quản gia để ông ta còn có thời gian được nghỉ ngơi.

Nàng nói: “Ông Milton và tôi sẽ dùng bữa tối tại đây cùng em tôi. Ông có thể
tốt bụng báo với bà Cook dùm tôi không? Chỉ cần hai khay thôi, Coates. "

"Đương nhiên, thưa phu nhân. Ah, tôi có thể, thưa ông?”

Câu hỏi được hướng đến Milton, người đã cởi ra chiếc áo khoác của mình và
ném nó trên một chiếc ghế ngay sau khi cậu ta vừa đến. Coates nhặt chiếc áo
choàng lên và đợi được Milton cho phép.

"Cứ tự nhiên," Milton nói.

"Cám ơn, thưa ông. Tôi sẽ cố găng làm cho nó được ấm áp và khô ráo khi
ông ra về."

Thấy Coates cầm chiếc áo khoác của Milton gợi lại trong ký ức của Ellie điều
gì đó. "Tôi vẫn luôn có ý để hỏi ông chuyện này, Coates."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.