lạ, nó lại khiến chàng muốn phá lên cười. Cái tác phẩm điêu khắc bằng nước
đá mà Ellie đã biến thành đã tan chảy từ trong ra ngoài.
"Ellie," chàng khẽ nói.
Vừa nghe tiếng của chàng, nàng quay người và thẳng đôi vai lên. Cử chỉ nhỏ
nhoi ấy cũng là một dấu hiệu báo trước. Khi Ellie thẳng vai, nàng có một
chuyện gì trong tâm trí mà nàng cần phải nói ra.
Nàng nhanh chóng hít một hơi. "Em có một số tin xấu cho anh, Jack. Ưm,
cũng không hoàn toàn là xấu. Cũng có tin tốt nữa."
Chàng bước tới bên nàng và nắm lấy tay nàng trong một cái siết mạnh mẽ.
"Hãy nói với anh!" chàng ra lệnh.
"Frances đã rời bỏ chúng ta."
Có một ánh thách thức trong mắt nàng đã khiến chàng muốn hôn lấy nàng.
Chàng đã có lại nàng Ellie xưa của mình. "Hãy nói tiếp đi em," chàng nói.
"Trong lúc anh ra ngoài, cô ấy đã thu dọn hành lý lệnh cho cỗ xe đến đón, rồi
ra đi cùng với người bạn của cô ấy, bà Tuttle từ Kensington."
Chàng hôn bàn tay nàng. "Chỉ là vậy thôi à? Giờ thì hãy nói cho anh biết cái
tin xấu đi."
Nàng đã không nhận ra lời nói đùa của chàng. "Anh có nghe em nói gì không
chứ? Cô ta nói không có gì sẽ khiến cô ta trở lại, rằng cô ta định thành lập cơ
sở riêng của mình trong thị trấn và-"
"Cô ấy có thể đủ khả năng!"
"- và qua lại với xã hội văn minh!"
Xem ra, Frances là người có trách nhiệm đưa phu nhân của chàng ra khỏi tình
trạng chán nản buồn rầu kia. Chàng phải nhớ để cảm ơn cô ấy.
"Việc gì lại khiến chuyện này xảy ra?" chàng hỏi một cách bình tĩnh.
Ánh nóng nảy trong mắt nàng đã dịu lại đáng kể. "Đây là cái tin tức tốt em
sắp nói đến. Chàng trai trẻ của Alice đã trở lại với cô ấy. Anh có thể tin