CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 96

Có một khoảng im lặng, sau đó Ngài Charles đã làm theo. “Phải”, ông nói:
“cậu cảm có nghĩa vụ sâu sắc như tôi vậy, phải không Jack? Austen Brans-
Hill và phu nhân ông ấy Mariah là những người đặc biệt hiếm có. Chúng ta
có thể xua đuổi họ bằng cách nói rằng họ không có kinh nghiệm từng trải gì
để hữu dụng hơn trên thế gian, nhưng chúng ta biết nhiều hơn.

Giọng nói của Jack khô khan. “ Được biết họ là một vinh hạnh.Tôi công nhận
chuyện ấy.”

“Họ đã vĩnh viễn thay đổi cuộc sống của nhiều người.”

“Như tôi đã biết rất rõ.”

“Nếu không nhờ Tiến sĩ Austen Brans-Hill, tôi sẽ có thành tựu gì trong đời.
Cứ chỉnh tôi nếu tôi sai, nhưng tôi tin là cậu cũng có thể nói như vậy.”

Jack lờ đi miếng mồi ấy. “Hãy nói cho tôi biết” chàng nói: “tôi có thể tìm
Ellie ở đâu và ông muốn tôi làm gì.”

oOo

Trong phòng mình ở Cung Điện Hoàng Gia, Jack đứng trước cửa sổ mà có
thể nhìn xuống sân. Đã quá nửa đêm, nhưng vẫn có những đám đông đi lại
dưới cửa sổ của chàng, đến và đi, đa số là những người theo đuổi niềm khoái
lạc. Vấn đề của niềm khoái lạc chính là nó quá phù du. Chắc phải có nhiều
thứ hơn trong cuộc sống.

Chàng gây ra một âm thanh nho nhỏ để tự chế giễu bản thân, với một ly
brandy trong tay, thong dong đi tới chiếc ghế trước lò sưởi. Chàng đã cho
phép những lời hoa mĩ tán dương Tiến sĩ Brans-Hill của Ngài Charles tô
điểm cho suy nghĩ của chàng. Điều đó làm chàng tự hỏi vị mục sư tốt bụng
đã làm gì cho Ngài Charles để được tán dương đến thế.

Trường hợp của chàng thì khác. Chàng đã thi trượt. Vị mục sư đã dạy kèm
chàng, sau đó chàng đã đỗ điểm cao. Chả có gì là lạ cả. Chuyện này xảy ra
với rất nhiều cậu trẻ ở đại học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.