Lời tuyên bố tuyệt vời của bà bao bọc cô với sự chân thành. Cô với tay
lên lau trán khiến vệt bột nhão dính lên. Và mỉm cười. “Vâng ạ.”
Họ làm việc mà không nói lời nào, ngân nga những bài hát tiếng Ý, lắng
nghe chuyển động nhẹ nhàng của cây cán và tiếng chim hót líu lo phía xa.
Maggie lăn đi lăn lại nhiều lần cho đến khi một mảng lớn hoàn hảo phủ
trên tay cô. Chưa được đều nhưng đủ mỏng mà không bị nứt.
Phu nhân Conte đỡ lấy và đặt nó lên giá cho khô, kiểm tra một cách cẩn
thận. Tiếng lẩm bẩm của bà vang vọng khắp căn bếp. “Perfecto
Maggie cười toe toét và tự hỏi tại sao cô lại cảm thấy như thể mình vừa
leo đến đỉnh Everest
vào giữa mùa đông.
***
Vài giờ sau, cô ngồi bên chiếc bàn lớn với bát mì ống nóng hổi cùng
nước sốt cà chua tươi. Mùi húng quế ngọt ngào cùng hương tỏi đậm đà lơ
lửng trong không khí. Ba chai rượu được đặt ở góc bàn. Các đĩa mỳ len
giữa những khay đồ ăn trông như nhân vật phụ trong một cuốn sách. Cô
liếc qua Michael đầy lo lắng. Liệu anh ta có cười không? Liệu anh ta có
trêu chọc về chuyện cô không thể nấu ăn và nỗ lực thảm hại của cô trên bàn
ăn đầy chuyên gia không?
Giọng cười đùa cùng tiếng trò chuyện huyên náo bao quanh khiến cô bối
rối. Cô đã quá quen với bữa tối tại bàn ăn sáng của mình trong khi xem tivi
hay ăn trong các nhà hàng với những tiếng chuyện trò nhỏ giọng. Cô lớn
lên với việc ăn một mình hoặc cùng anh trai trong im lặng. Nhưng Michael
thì khác.
Anh trêu chọc các em gái và trông thoải mái trong gia đình mình.
Maggie nhận ra anh thoải mái trong mọi tình huống bởi vì anh biết chính
xác mình là ai. Cô kính trọng điều đó ở một người đàn ông và thấy nó thật
hiếm có. Anh tận hưởng cuộc sống, thích sự hài hước và cô tự hỏi sẽ thế
nào nếu được ăn cùng anh mỗi tối. Nhâm nhi rượu vang, trò chuyện về một
ngày của họ, cùng nấu, cùng ăn. Một cuộc sống vợ chồng thực sự.
Michael cầm dĩa lên, xoay tròn mì và đưa nó lên miệng. Cô nín thở.