vì một cô tình nhân bé nhỏ mà liên lụy đến sự nghiệp của bản thân.
“Tổng giám đốc Cố, tôi không làm phiền anh và vợ đi dạo nữa, tôi đi
trước!” ông ta vội vã chạy đi, vứt lại Trần Nhân Như với khuôn mặt xám
xịt.
“Không ngờ con mắt chọn đàn ông của cô càng ngày càng tệ!” Cố
Thịnh coi thường nói, thản nhiên liếc cô ta một cái. Người phụ nữ này luôn
cho mình là thanh cao, bây giờ lại rơi vào cảnh làm nhân tình của loại
người đó. Đây chính là do cô ta tự chuốc lấy!
“Duyệt Duyệt, chúng ta qua bên đó xem đi.” Cố Thịnh thân mật khoác
vai vợ, không thèm đoái hoài đến cô ta