Kiều Nam nhìn lông mày càng ngày càng nhíu của cô, tay đột nhiên
dừng ở bộ ngực đầy đặn của cô, lúc này còn không mở mắt, chẳng lẽ mong
đợi anh tiếp tục?
Nghĩ tới đây, trong con ngươi màu xanh thoáng qua chút không vui,
phụ nữ như vậy anh thấy cũng nhiều, xem ra người phụ nữ của Cố Thịnh
chẳng qua cũng chỉ có thế! Nhất thời không còn hứng thú vừa rồi.
Thu tay lại, khóe miệng Kiều Nam nhếch lên sự châm chọc, không
còn hứng thú xoay người, anh không muốn lãng phí thời gian vì một cô gái
mình không có hứng thú. Nếu không phải cô gái này là vợ Cố Thịnh, anh sẽ
không phí nhiều ý định giao dịch với Trần Nhân Như như vậy.
Nhìn ngón tay mình một chút, trên ngón tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ
trên người Tả Tình Duyệt, con ngươi màu xanh ngưng tụ lại một cỗ âm
trầm, không vui lấy khăn tay từ trong ngực ra, tỉ mỉ lau. Anh từ trước đến
giờ đều thích sạch sẽ, phụ nữ của anhđều phải là xử nữ!
Mà cô gái trước mắt này. . . . Hừ nhẹ một tiếng, Kiều Nam bỏ lại khăn
tay, xoay người đi về phía quầy Bar trong phòng, rót cho mình một ly rượu
đỏ, tỉ mỉ thưởng thức, động tác ưu nhã hoàn toàn không nhìn ra anh là thủ
lĩnh xã hội đen lớn nhất thành phố A, càng thêm không ai đoán được, sau
lưng anh còn có một thân phận rất lớn mạnh.
Anh lúc này, nghiễm nhiên chính là một thân sĩ Anh quốc, hương vị
trên trán, giống như là một hoàng tử u buồn, một người đàn ông làm cho
người ta vừa nhìn đến, liền muốn yêu thương.
Tay người đàn ông vừa rời đi thân thể mình, Tả Tình Duyệt rốt cuộc
thở dài một hơi trong lòng, nhưng thân thể cô vẫn đang thiêu đốt, nóng ran
không chịu nổi.
Đáng chết! Bọn họ rốt cuộc nghĩ gì? Lại có thể cho cô uống nước có
xuân dược!