Tay vốn muốn tiếp tục trêu cợt cô của Kiều Nam đột nhiên cứng đờ,
cả người tựa hồ bị đôi con ngươi trong suốt như tinh linh trong nước hấp
dẫn, từ trong đôi mắt kia, anh chỉ liếc mắt cũng nhìn ra được sự tốt đẹp của
cô gái này.
Anhluôn tin tưởng, nơi thể hiện rõ ràng chân thật nhất của con người,
chính là đôi mắt, mà cô gái trước mắt này không thể nghi ngờ đã có được
một đôi mắt thật hoàn mỹ. Không phải ánh mắt của cô rất xinh đẹp, mà là
thần sắc trong mắt cô làm cho người ta say mê.
Anh nhìn cô, giống như là bị cuốn vào một vòng nước xoáy thâm thúy,
anh không bắt được bất kỳ vật gì để bám vào, cũng không muốn nắm lấy
cái gì, chỉ biết không ngừng trầm luân. . . . Trầm luân. . . . Lại trầm luân!
Quả nhiên đúng như anh nghĩ!
Không, là vượt ra khỏi cả tưởng tượng của anh!
"Anh. . ." Tả Tình Duyệt nhìn vào đôi con ngươi màu xanh, cả người
nhất thời lạnh như băng, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt này, cô cho
rằng trước mắt mình là một con rắn, khiến máu cả người cô đều ngưng
đọng.
Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện, đôi mắt này rất mê người!
Tại sao có thể có đôi mắt xinh đẹp lại kinh người như vậy?
Giật mình vì bị anh ta ôm ở trong ngực, Tả Tình Duyệt theo bản năng
mở to mắt, không nhìn anh ta, "Anh buông tôi ra!"
Thái độ lạnh lùng của cô như một chậu nước lạnh dập tắt nhiệt tình
của Kiều Nam, trong mắt thoáng qua không vui.