Không chỉ có như thế, anh là địch hay bạn cô cũng chưa phân biệt rõ
ràng, nghiễm nhiên là một nguy hiểm!
Cô theo bản năng muốn giãy giụa, mi tâm nhíu lại thật chặt. Tất cả
Kiều Nam đều nhìn ở trong mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười, nhất
thời sinh ra ý niệm trêu chọc. Đôi môi đến gần hơn bên tai cô, dùng giọng
nói tràn đầy mị hoặc, nói thật nhỏ, "Em có biết thân thể em bây giờ thế nào
không? Em nhất định là muốn tránh thoát anh, chỉ là, em không cần uổng
phí thời gian, em yên tâm, anh. . . . sẽ. . . . Rất dịu dàng!"
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, phụ nữ của Cố Thịnh có phải thật
khác hay không?
Tò mò và hứng thú trong lòng càng ngày càng đậm!
Trong lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, trải qua nhiều chuyện như vậy,
cô quá rõ ràng hàm nghĩa trong lời nói của đàn ông.
Không! Đây không phải điều cô muốn!
Nhưng nhiệt độ trên thân thể người đàn ông lại làm tăng tác dụng của
thuốc, gia tăng hiệu quả của thuốc, lại một làn sóng đánh tới, Tả Tình
Duyệt lúng túng rên rỉ ra tiếng lần nữa.
Kiều Nam cười nhỏ ra tiếng, "Em có thể mở mắt ra, ngăn cản anh, nếu
không anh sẽ không khách khí đâu!"
Anh vẫn không buông tha ý nghĩ trêu chọc cô, nhìn cô nhíu chặt lông
mày, lại cảm thấy hết sức thú vị, phát hiện cô gái này ngay cả cau mày cũng
cho một cảm giác khác!
Trong lòng đang mong đợi, mở mắt ra đi! Cho tôi xem đôi mắt này có
phải xinh đẹp như trong tưởng tượng của tôi không!