Hành động đột ngột khiến Tả Tình Duyệt kinh hãi, nhưng mùi vị quen
thuộc trên thân người đàn ông này làm cho cô vốn phải giãy giụa cũng toàn
bộ thu lại, là Cố Thịnh! Cô không thể giãy giụa, cũng không có lý do giãy
giụa.
Giãy giụa sẽ khơi lên lửa giận của anh!
Trong lòng Tả Tình Duyệt trồi lên một tia khổ sở, cô chưa kịp bởi vì
chuyện hôm qua anh vứt bỏ cô mà trách cứ, ngược lại lại đi lo lắng anh có
tức giận không. Cô như vậy không phải quá thất bại sao?
“Ngô ……… Em sắp thở không được." Tả Tình Duyệt ở trong ngực
anh buồn buồn mở miệng, Cố Thịnh sao vậy? Tức giận sao? Vẫn không
ngừng siết chặt vòng tay, cảm giác đó giống như là muốn đem cô vùi vào
thân thể mình.
Cả người Cố Thịnh ngẩn ra, tay ôm cô cũng buông lỏng một chút,
nhưng vẫn ôm cô vào lòng, cảm thụ cảm giác cô chân chân thật thật trong
vòng tay mình, “Cũng may em không sao!”
Giọng nói chậm rãi như rót vào dòng suối chảy vào lòng Tả Tình
Duyệt, cô không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, nhìn cái cằm cương nghị,
khuôn mặt anh tuấn của anh, “ Anh …… Lo lắng cho em?”
Giờ phút này Tả Tình Duyệt có một loại cảm giác giống như mình
đang trong trò chơi vợ chồng hạnh phúc với Cố Thịnh ngày hôm qua.
Cố Thịnh khẽ cau mày có chút lúng túng như bị nói trúng tâm sự,
nhưng Cố Thịnh là ai, một thương nhân thông minh một người đàn ông cực
phẩm trong số cực phẩm. Anh dễ dàng thu lại vẻ mặt lúng túng, đem khuôn
mặt nâng lên của cô lần nữa vùi vào trong lòng.
Đột nhiên ánh mắt lợi hại lại chú ý đến quần áo trên người cô, ánh mắt
bỗng chốc buộc chặt, trong lòng như bị một thứ gì đụng vào, đây không