Có lẽ Kiều Nam sẽ không thật sự giết Tả Tình Duyệt, nhưng nghĩ đến
bộ dáng thiên kiều bá mị của cô ở trên giường xé rách quần áo của mình,
sắc mặt Cố Thịnh càng thêm âm trầm.
Đêm tân hôn, anh bỏ thuốc cô, cô dưới thân thể anh thừa hoan ba ngày
ba đêm, dược hiệu mới tản đi, lần này không có anh giúp cô hóa giải dược
hiệu, vậy sẽ là ai?
Trong đầu đột nhiên hiện ra một người, Kiều Nam!
"Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, anh bây giờ có chút
hối hận mình tại sao không lập tức đem Tả Tình Duyệt cùng đi, biết rất rõ
ràng dưới tình huống như vậy cái gì sẽ chờ đợi cô!
Cố Thịnh dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người vội vã đi ra biệt thự,
lên xe, khởi động thật nhanh, xe như mũi tên bay ra ngoài, tốc độ đó lại làm
cho mọi người sau lưng một lần nữa chậc lưỡi hít hà.
Tổng giám đốc của bọn họ sao thế này?
Trừ chuyện của tiểu thư Tiểu Ngữ, thật không ra còn có chuyện gì có
thể làm cho ngài ấy sốt ruột vội vã như vậy, nhưng bệnh tình của tiểu thư
lúc nãy đã được khống chế rồi mà!
Đôi mắt sắc bén của quản gia mang theo vài phần tìm tòi cùng khó
hiểu.
Cố Thịnh một đường cuồng tiêu, xe mới vừa ra khỏi cửa lớn biệt thự
tầm mắt của anh đã rơi vào một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa,
trong lòng đột nhiên ngây ngẩn, là Tả Tình Duyệt!
Nhanh chóng đem xe dừng ở bên cạnh cô, Cố Thịnh vội vã xuống xe,
bất chấp tất cả một tay ôm lấy cô làm cho mặt cô dán thật chặt vào lòng
ngực của mình, anh lúc này thế nhưng thở phào nhẹ nhõm.