"Ra ngoài đi!" thanh âm của Cố Thịnh vẫn âm lãnh như hàn băng,
giống như có khuynh hướng đông cứng người.
Tiết Lâm Phong ngớ ngẩn, mặc dù muốn xem náo nhiệt, nhưng dưới
lệnh đuổi khách của Cố Thịnh, anh lại không thể xem như gió thoảng bên
tai, nhún vai một cái, xoay người ra cửa. Trước khi đi vẫn không buông tha
cơ hội nhạo báng bạn tốt ở sau lưng.
"Được, được, mình đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người!" Tiết
Lâm Phong mập mờ nói, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.
Anh cũng không suy tư tại sao Tả Tình Duyệt sẽ có vẻ mặt như thế nữa,
giao cho Cố Thịnh đi trấn an là được!
Trong đầu anh thoáng qua một vài hình ảnh kiều diễm, xem ra buổi tối
hôm nay, trong căn phòng này cũng sẽ không ngừng nghỉ rồi. . . .
Sau khi Tiết Lâm Phong ra cửa, Cố Thịnh hung hăng đóng cửa lại,
mặc dù giờ phút này anh đã say, nhưng mà anh cũng hiểu biết rõ ràng, vừa
rồi Tả Tình Duyệt sợ cái gì.
Đêm hôm đó, cô vẫn cho người đoạt lấy cô là Tiết Lâm Phong!
Xem ra đả kích đêm hôm đó cho cô, thật sự là không nhỏ.
Trong lòng ngẩn ra, thậm chí có một loại xung động muốn nói cho cô
sự thật, nói cho cô biết, người ba ngày liên tục không ngừng muốn cô là
mình!
Từng bước từng bước đến gần giường, nhìn Tả Tình Duyệt bọc mình
đến gió thổi không lọt trên giường, khóe miệng anh nhàn nhạt hiện ra nụ
cười, mang theo vài phần nhu hòa. "Đừng che kín mình như thế!" Cố Thịnh
đưa tay kéo chăn ra, cô gái này không sợ hô hấp không thông, tự làm hại
mình sao?