Người đàn ông trước mắt là chồng mình, là người đàn ông mình yêu,
cô muốn là vợ chồng thì phải ngang hàng, mà không phải bên yếu bên
mạnh.
Không biết vì sao, ý nghĩ đó trong đầu Tả Tình Duyệt càng lúc càng
mãnh liệt, muốn phát tiết ra, không biết lấy hơi sức ở đâu, cô hung hăng
đem người đàn ông đang quấn ở trên thân thể mình đẩy ra, kéo chăn đắp
qua người, phòng bị nhìn anh.
Trong mắt Cố Thịnh thoáng chút không hài lòng, nhìn chằm chằm Tả
Tình Duyệt, trong mắt tựa hồ nổi lên một hồi bão tố.
"Em. . . . . . Không muốn. . . . . ." Tả Tình Duyệt cúi đầu xuống, không
nhìn tới vẻ mặt âm trầm của anh.
Trong lòng Cố Thịnh một hồi đau đớn, lần này, cô kháng cự rất cứng
rắn, nghĩ đến chuyện với Cận Hạo Nhiên, lại nghĩ đến Kiều Nam, hai tay
Cố Thịnh theo bản năng nắm chặt, trong lòng ghen tuông lại nổi lên, nhưng
so với ghen tuông, cảm giác áy náy cũng đang len vào trong tim anh.
Giờ phút này, anh đem thù hận để qua một bên, thật rất muốn xin lỗi
người phụ nữ này!
Cô sợ đàn ông đụng vào, từ phản ứng của cô khi nhìn thấy Tiết Lâm
Phong có thể hiểu được trong lòng cô sợ hãi đến mức nào.
Thân hình cao lớn của Cố Thịnh nằm ở bên người Tả Tình Duyệt, hai
mắt nhắm lại, "Ngủ đi!"
Cử động của anh khiến Tả Tình Duyệt không kịp phản ứng, nhìn anh
nằm sát bên mình, ngủ?
Cũng chỉ là ngủ mà thôi?