Tả Tình Duyệt nghi hoặc nhìn gương mặt này, nhắm mắt lại, anh ít đi
mấy phần âm lãnh, mặt mũi càng thêm lộ ra vẻ nhu hòa. Đột nhiên, đôi mắt
anh bỗng chốc mở ra, khiến Tả Tình Duyệt đang nhìn chăm chú vào anh
chợt thấy căng thẳng, nghe được giọng nói của anh lại một lần nữa vang
lên.
"Chưa muốn ngủ à, vậy chúng ta liền làm những chuyện khác!" Cố
Thịnh làm bộ đứng dậy.
Tả Tình Duyệt lập tức nằm xuống bên cạnh Cố Thịnh, hai mắt nhắm
nghiền, bày tỏ mình lựa chọn đi ngủ.
Cố Thịnh nở nụ cười, mang theo chút khổ sở, cô cứ như vậy không
muốn cho anh sao?
Trong lòng mất mát đồng thời lại sinh ra một chút phản đối, cánh tay
dài duỗi một cái, dễ dàng đem Tả Tình Duyệt ôm vào trong ngực, cảm thụ
thân thể mảnh mai mềm mại của cô.
Tả Tình Duyệt thở dốc vì kinh ngạc, cho là anh muốn đổi ý, nhưng
thấy anh chỉ ôm thật chặt mình, không có động tác khác, mới thoáng yên
lòng. Nghe nhịp tim của anh, có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ôm cô an tĩnh như vậy, hình như bọn họ từ sau khi kết hôn, cũng chưa từng
làm thế. Anh ở trên chiếc giường này, cho tới bây giờ đều là cuồng phóng
đoạt lấy thân thể của cô, không biết bao nhiêu lần, nếu không thì cũng là
những ngôn từ nhục nhã, đem lấy tôn nghiêm của cô chà đạp từng chút
từng chút một. Anh hiện tại, làm cho cô có chút giật mình, hình như có
chút. . . . . . Thích!
"Ngày hôm qua. . . . . ." cằm Cố Thịnh chống đỡ đầu của cô, chậm rãi
mở miệng, dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi như đôi mắt chim ưng vụt sáng,
giọng nói trầm thấp làm lồng ngực chấn động truyền vào trong tai Tả Tình
Duyệt. Anh muốn hỏi ngày hôm qua Kiều Nam đối với cô như thế nào,