nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc, cô trúng
xuân dược, mặc dù không phải Kiều Nam cũng sẽ phải có người đàn ông
khác.
Nghĩ tới đây, tim của anh như bị đâm đau đớn, theo bản năng ôm cô
càng chặt hơn, đây là người đàn bà của anh!
"Cái gì?" Tả Tình Duyệt khẽ ngẩng đầu lên, lại bị bàn tay to của anh
đè xuống.
"Mau ngủ đi!" Thanh âm mặc dù bá đạo, nhưng thật nhu tình, Tả Tình
Duyệt giống như bị thôi miên, mí mắt càng ngày càng nặng. Cô phát hiện
cứ yên tĩnh như vậy ở trong ngực anh, cảm giác thật tốt, giống như bọn họ
thật sự là một đôi vợ chồng ân ái.
Tả Tình Duyệt dần dần ngủ, trong ánh trăng mờ, cô tựa hồ nghe thấy
có người ở bên tai cô nhẹ nhàng nói “Thật xin lỗi.”
Cô muốn mở mắt ra, nhưng lại càng buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu
vào trên giường, hai người ở trên giường đang ôm nhau ngủ, trên mặt là nụ
cười hạnh phúc.
Hình ảnh như vậy duy mỹ đến khiến không người nào muốn phá hư.
Tả Tình Duyệt cũng giống như vậy, cô sáng sớm liền tỉnh, nhưng lại tham
luyến ngực của anh, tham luyến hai người an tĩnh chung đụng như vậy.
Cô không dám động, cứ như vậy không nhúc nhích ở trong ngực anh,
chỉ sợ vừa động liền làm cho anh tỉnh giấc.
Cô không thể tin được tối hôm qua cùng Cố Thịnh an tĩnh ôm nhau
ngủ, không có tình dục, không có nhục nhã, chỉ cảm thấy hơi ấm của nhau.