Cố Thịnh cười, gương mặt lạnh lùng mọi ngày cũng trở nên ôn hòa đi
mấy phần, càng làm Tả Tình Duyệt mê mẩn, chồng cô thật sự rất tuấn tú.
Hôm nay cô là người vợ hạnh phúc nhất, bỗng có điều gì đó hiện lên
trong đầu, Tả Tình Duyệt nhẹ mỉm cười, tiến lại gần Cố Thịnh nhẹ đặt một
nụ hôn trên mặt anh. Cố Thịnh bỗng ngẩn ra, xe đột ngột phanh gấp dừng ở
ven đường.
Người phụ nữ này vừa làm cái gì vậy? Không biết anh khi lái xe
không chịu được quấy rầy sao? Mới rồi suýt chút nữa đã tông vào xe đằng
trước.
Anh hung hăng quay qua nhìn Tả Tình Duyệt, đã thấy cô cười vui vẻ
đáp lại anh, thế là lời quát tháo trút giận anh không thốt ra được nữa.
Trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhíu mày, trong giọng nói
tràn đầy cưng chiều: “Em không muốn đi nữa vậy chúng ta quay về nhà.”
Về nhà để cô có thể hôn anh thoải mái, hôn đến bao giờ cảm thấy đủ
thì thôi.
“Không cần, không cần” Hiểu ý tứ trong lời của Cố Thịnh, Tả Tình
Duyệt lắc đầu nguầy nguậy, nếu về nhà thì đừng hòng hôm nay có thể ra
khỏi cửa.
“Vậy…” Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua chút tà ý, cúi người lại sát
Tả Tình Duyệt, ở bên tai cô thổi thổi khí nóng, ánh mắt chăm chú nhìn
khuôn mặt đã ửng hồng của cô. Rõ ràng là rất xấu hổ, vậy mà lúc nãy
không biết lấy dũng khí ở đâu mà dám hôn anh? Giờ đây trong lòng anh
cảm giác được sự thích thú khi trêu đùa người con gái này…
Mắt Tả Tình Duyệt chuyển động, lúng túng không biết nên nhìn đâu,
hô hấp của anh bên tai cô nóng bỏng khiến người cô nóng lên “Cái…Cái
gì?”