Tôn Tuệ San ngớ ngẩn, không vui nhìn Tả Tình Duyệt, lúc nào thì cô
em họ mảnh mai của mình đã trở nên sắc bén như vậy rồi?
"Kết hôn? Kết hôn thì có gì tốt! Sau khi kết hôn chẳng những không
được chồng thương yêu, còn phải nhìn anh ta cùng người phụ nữ khác ở
chung một chỗ, so với kết hôn, chị lại nguyện ý làm một tình nhân! Em biết
không, lúc Thịnh tặng chiếc nhẫn kim cương cho chị thật dịu dàng, còn mời
chị tối nay tới nhà dùng bữa tối, nói không chừng. . . . . ." Tôn Tuệ San tiếp
tục đong đưa tay mình, thưởng thức chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt như có
như không nhìn Tả Tình Duyệt, cô cũng không tin Tả Tình Duyệt thật
không để ý!
Chỉ là đã làm cho cô thất vọng, Tả Tình Duyệt vẫn cười thản nhiên
như cũ, tựa hồ không có đem thị uy của cô để vào mắt, trong lòng nảy sinh
cảm giác thất bại, nổi lên ý ác, ngụ ý nói, "Nói không chừng tối nay sẽ có
một đêm lãng mạn, Duyệt Duyệt, em cũng là vợ của Thịnh, em chắc biết
làm thế nào mới chiếm được lòng anh ấy! Em có thể dạy cho chị một chút
được không?"
Tả Tình Duyệt trong lòng ngẩn ra, bây giờ người tình của chồng cô
còn nhờ cô dạy cách phục vụ anh ta sao? Nếu như không phải tận mắt nhìn
thấy, cô còn không dám tin, đây coi là cái gì?
"Kinh nghiệm phục vụ đàn ông của chị so với tôi cũng không ít mà!"
Tả Tình Duyệt cũng không còn nghĩ cô ta là chị họ của mình nữa, khoảnh
khắc cô ta đi câu dẫn Cố Thịnh, tình cảm chị em họ đã bị chính Tuệ San
chà đạp lên rồi.
"Em. . . . . ." Tôn Tuệ San giống như bị nói trúng khuyết điểm, hung
hăng nhìn chằm chằm Tả Tình Duyệt.
"Tôn tiểu thư, nếu như không có chuyện gì khác, xin lỗi tôi không tiếp
được rồi!" Tả Tình Duyệt vẫn nhẹ nhàng cười, Tôn Tuệ San muốn thị uy