"Thịnh, sao vậy?" Tôn Tuệ San thận trọng hỏi, đối với người đàn ông
này, mặc dù anh có lúc chiều mình, nhưng tâm tình của anh bất định, cá
tính lại làm cho cô khó có thể hiểu được. Nếu muốn ở lâu bên cạnh anh, cô
phải tỉ mỉ từng chút một.
"Ăn no chưa? Ăn no rồi thì cùng tôi lên lầu!" Cố Thịnh lạnh lùng nói,
không nhìn Tôn Tuệ San một cái, người đàn bà này muốn gì, anh cũng rõ
ràng, chỉ là anh có thể cho cô ta vật chất cô ta muốn. Trong mắt anh, cô ta
cũng chỉ là một công cụ mà thôi, công cụ để hành hạ kích thích Tả Tình
Duyệt!
Tôn Tuệ San không dám nói thêm gì, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Cố
Thịnh, nhưng mà trong nội tâm lại hồi hộp, xem ra tối nay đúng như dự
đoán của cô!
Nghĩ đến Tả Tình Duyệt, trong mắt Tôn Tuệ San ánh lên ý cười, Cố
Thịnh nếu như muốn cô tại đây..., như vậy thật sự chứng minh, Tả Tình
Duyệt ở trong lòng Cố Thịnh không có chút địa vị nào, vậy vị trí Cố phu
nhân. . . . . .
Khóe miệng nở nụ cười, cô ảo tưởng có một ngày nhảy vào vị trí Cố
phu nhân, đi đến những nơi xã giao hội họp của giới thượng lưu, những
người đó cũng sẽ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô, thật là tốt đẹp biết bao!
Tôn Tuệ San đi theo Cố Thịnh vào phòng, liền không kịp chờ đợi đem
trọn thân thể hướng đến Cố Thịnh, dùng bộ ngực vuốt ve lưng anh, mà
người đàn ông ngược lại cảm thấy vô cùng chán ghét, ánh mắt sáng quắc
nhìn về phía cửa phòng thông với phòng của Tình Duyệt, chán ghét trong
nháy mắt bị tà ác thay thế. . . . .