Cô thừa nhận, mục đích của anh đã đạt, không ai biết trong lòng Tả
Tình Duyệt giờ đây chất chứa bao nhiêu đau đớn!
Nhanh chóng rời giường, Tả Tình Duyệt ra khỏi phòng, cô không
muốn nghe tiếp nữa, vậy là quá đủ!
Tôn Tuệ San bám chặt vào cơ thể Cố Thịnh, mặt mày ửng hồng nhìn
anh, "Thịnh, chúng ta lên gường, được không?" Cô sắp không chịu được
nữa rồi, cô muốn anh cho cô nhiều hơn!
Cố Thịnh lông mày dựng lên, vòng tay của anh trên người Tôn Tuệ
San thả ra, không báo trước khiến Tôn Tuệ San ngã sõng soài trên đất, mờ
mịt nhìn Cố Thịnh, "Thịnh, có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt anh có chút khó coi, cô làm gì sai sao? Giống như là ý thức
được cái gì, Tôn Tuệ San lập tức nói, "Không cần ở trên giường, ở đây
cũng được!"
Tôn Tuệ San cho rằng yêu cầu vừa rồi của mình chọc giận Cố Thịnh,
nhưng cô ta không biết thực ra Cố Thịnh không giận. Đối với Tôn Tuệ San,
anh chưa bao giờ có cảm tình, cô ta chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu của
Cố Thịnh.
"Muốn sao?" Cố Thịnh từ trên cao nhìn xuống Tôn Tuệ San, so với Tả
Tình Duyệt, Tôn Tuệ San hoàn toàn không khơi dậy được lửa tình dục
trong anh. Người phụ nữ này có vẻ đẹp diễm lệ, nhưng anh đã thấy qua ở
rất nhiều phụ nữ khác khiến anh cảm thấy rất nhàm chán. Tả Tình Duyệt
không giống vậy, cô là một đóa U Lan, làm cho người ta say mê U Lan!
Tôn Tuệ San thận trọng gật đầu, quỳ trên mặt đất, tay vòng lên hông
Cố Thịnh, thay anh cởi khóa quần!
Tay của cô ta đột nhiên bị ngăn lại bởi một cánh tay rắn chắc, Cố
Thịnh gương mặt lạnh như băng, mắt nhìn xuống Tôn Tuệ San, "Tiếp tục