CẠM BẪY HÔN NHÂN- SỰ TRẢ THÙ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Trang 393

“Dát vàng?” Ánh mắt Kiều Nam lóe lên theo bản năng sờ sờ gò má

tuấn mỹ không tì vết của mình, cô bé này xem ra trừ quật cường còn mang
theo gai nhọn! Nhưng anh rất thích tính tình như vậy, “Dát vàng thì chắc là
không, chẳng qua là anh rất buồn bực, tại sao hôm đó anh lại dễ dàng tha
thứ cho em ở trên mặt anh đánh một bạt tai như thế?”

Thân thể Tả Tình Duyệt ngây ngẩn, thì ra anh ta là gọi tới để hỏi tội

sao?

Chuyện cũng đã qua hai ngày rồi, bây giờ mới hỏi tội không phải đã

quá muộn sao?

“Em nói đi, đây là vì sao?” Thấy Tả Tình Duyệt không lên tiếng Kiều

Nam tiếp tục hỏi, trong thanh âm lộ ra mấy phần hấp dẫn.

Giọng nói của anh giống như một dòng điện làm cho thân thể Tả Tình

Duyệt run rẩy, sau một hồi tê dại cố gắng trấn định trở lại, giọng nói trở nên
kiên cường, “Tôi làm sao biết được? Nếu Kiều tiên sinh không còn chuyện
gì nữa vậy tôi cúp máy trước!”

“Thích cây Piano đó không?” Vào lúc Tả Tình Duyệt sắp cúp điện

thoại Kiều Nam đột nhiên chuyển biến ngữ điệu, khóe miệng nâng lên một
nụ cười nhu hòa.

“Cây đàn đó là do anh tặng?” Tả Tình Duyệt có chút giật mình, “Sao

anh lại biết tôi biết đánh đàn?”

“Chỉ cần là anh muốn biết thì anh tất sẽ có cách để biết, em vẫn chưa

trả lời câu hỏi của anh, có thích không? Anh đặc biệt vì em mà chọn đó!”
Kiều Nam nhìn xấp hình trong tay, đó là bộ dáng đánh đàn suốt chiều nay
của cô, người phụ nữ này vừa tĩnh vừa động, sự chú tâm lúc đánh đàn cực
kỳ mê người làm cho người ta không thể dời mắt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.