Tả Tình Duyệt dừng lại, không cần nhìn cũng có thể cảm thụ được anh
mơ hồ không vui, cô làm gì sai sao?
"Chờ anh tan việc, cùng nhau trở về!" Cố Thịnh lạnh lùng nói xong,
liền vùi đầu làm việc của mình, cô càng không muốn ở chung với anh, anh
càng muốn khóa chặt cô ở bên người.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, có chút không hiểu quay đầu lại, nhìn thấy
đỉnh đầu màu đen của anh, lại cảm thấy vừa rồi anh bảo cô ở lại chỉ là ảo
giác.
Cô muốn mở miệng hỏi, lý trí lại nói cho cô biết, không thể quấy
nhiễu công việc của anh, nhìn ghế sa lon bên trong phòng làm việc một cái,
Tả Tình Duyệt yên tĩnh đi tới.
Ngồi ở trên sô pha, ánh mắt của cô một khắc cũng không rời đi Cố
Thịnh. Lúc anh nghiêm túc có một loại khí chất khiến cô trầm mê, khiến cô
không thể dời mắt đi được. Trong một khắc, cô cảm thấy mình vẫn hạnh
phúc, còn có thể nhìn thấy một mặt như vậy của anh!
Buổi chiều Cố Thịnh có một hội nghị, giao phó Tả Tình Duyệt chờ
anh ở phòng làm việc, Tả Tình Duyệt dĩ nhiên không chút do dự làm theo
lời anh.
Nhưng, thời gian chờ người rất nhàm chán, đang lúc cô nhàm chán,
sau lưng lại truyền đến một thanh âm, không phải thuộc về Cố Thịnh, lại
khiến Tả Tình Duyệt hoàn toàn lên tinh thần ứng đối.
"Thật là có duyên, ở chỗ này cũng có thể gặp em!" Nhìn lưng cô cứng
còng, con ngươi màu xanh của Kiều Nam lóe lên. Anh thật may mắn, vô
tình quyết định tự mình đến một chuyến, lại có thể gặp được cô gái này. . .