Tả Tình Duyệt bị anh ôm, sức lực của anh cơ hồ muốn cho cô hít thở
không thông, nhưng cô lại cố nén, Cố Thịnh nói xin lỗi cô, điều này nói lên
cái gì?
Môi nở nụ cười, Tả Tình Duyệt ôm anh, khẽ vuốt ve sống lưng anh,
đây là chồng của cô, anh đang lo lắng cho cô!
Hai người ôm nhau thật chặt, tựa hồ quên mất bọn họ đang ở giữa
đường, đột nhiên vang lên tiếng kèn xe thức tỉnh hai người, Tả Tình Duyệt
đỏ mặt lên, thử đẩy Cố Thịnh ra.
"Thịnh, chúng ta đang cản trở giao thông đấy!" Anh quá mức cường
tráng, cô cơ hồ không cách nào lay chuyển anh. "Để cho bọn họ đợi một lát
đi, không có gì đáng ngại!" Cố Thịnh không muốn buông cô ra nhanh như
vậy, cái gì giao thông, anh cũng không để ở trong mắt.
Kèn xe càng lúc càng lớn, thậm chí có tài xế đưa đầu ra ngoài, Cố
Thịnh vẫn không chút cử động.
"Thịnh, cảnh sát giao thông đến rồi!" Tả Tình Duyệt lại nhắc nhở lần
nữa, trời ạ! Người đàn ông đang ôm cô thật sự là Cố Thịnh sao? Từ trước
đến giờ một người bá đạo như anh, tại sao có thể như trẻ con vậy?
Tả Tình Duyệt nhìn cảnh sát giao thông càng lúc càng tới gần, nhớ tới
lần trước trong xe đang lúc kích tình bị cảnh sát giao thông cắt đứt, Tả Tình
Duyệt hận không tìm được một cái lổ để chui xuống.
Cố Thịnh khẽ cau mày, có lẽ anh nên tìm một nơi nào tốt cùng vợ anh
‘tự ôn chuyện’, rốt cuộc chịu đem Tả Tình Duyệt từ trong ngực thả ra, lôi
kéo tay cô, sải bước đi về phía chiếc limousine dừng sát ở ven đường.
"A. . . . . ." Đột nhiên bị kéo khiến Tả Tình Duyệt không có chuẩn bị,
trên chân truyền đến một hồi đau đớn, Tả Tình Duyệt lên tiếng kêu.