Cái ý niệm này nhảy vào đầu anh, trong mắt anh hốt hoảng càng thêm
sâu.
Đột nhiên, phía trước một hồi huyên náo, một chiếc xe cứu thương
vượt qua xe của anh, đầu Cố Thịnh oanh một tiếng, nhất thời tăng tốc độ
nhanh hơn.
"Tả Tình Duyệt, ngàn vạn lần không được có chuyện!" trong miệng
Cố Thịnh không ngừng nỉ non, trong lòng anh nổi lên chút áy náy. Anh sao
có thể vì tức giận nhất thời mà bỏ cô lại nơi nguy hiểm đó? Chỗ đó vắng
vẻ, cũng hay xảy ra nhiều vụ cướp, mà cô một người phụ nữ, lại ban đêm. .
. . . .
Cố Thịnh càng nghĩ, trong lòng lại càng sợ hãi.
"Đáng chết!" Cố Thịnh liên tiếp vượt qua, rốt cuộc đi theo xe cứu
thương đang dừng lại, hốt hoảng xuống xe, xông về đám người.
Vạch đám người ra, Cố Thịnh nhìn thấy một người phụ nữ người đầy
máu được đưa lên băng ca.
"Duyệt Duyệt. . . . . ." trong lòng Cố Thịnh đau nhói, tiến lên ngăn lại
băng ca, anh thấy được một vật quen quen, đó là cái túi đựng hộp cơm hôm
nay Tả Tình Duyệt vẫn cầm ở trên tay.
Là cô sao?
"Tiên sinh, xin tránh ra, người bị thương cần lập tức đưa đi bệnh viện
chữa trị." Bác sĩ đối mặt với người đột nhiên xông tới, có chút không hiểu.
"Tôi lệnh cho anh, nhất định phải làm cho vợ tôi bình yên vô sự!" Cố
Thịnh nghe được lời của bác sĩ, bắt lấy hai vai thật chặt, cuồng ngạo ra
lệnh.