Bác sĩ liên tục không ngừng gật đầu, dường như nếu gật đầu chậm,
thân nhân này sẽ đem anh ta xé nát.
Xe cứu thương đi xa, Cố Thịnh đang muốn trở lại trên xe, lái xe theo
về phía bệnh viện, sau lưng lại truyền đến một giọng nói.
"Thịnh. . . . . ."
Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, giọng nói này rất quen thuộc, anh cho là
ảo giác của mình, lắc đầu. Duyệt Duyệt đang trên xe cứu thương, anh cũng
nên nhanh chóng tới đó xem tình hình của cô, anh nhất định sẽ không để
cho cô có chuyện.
"Thịnh, em không sao, người bị thương không phải là em!" Lần này,
giọng nói nghe rõ ràng hơn.
Tả Tình Duyệt hướng về phía Cố Thịnh đi tới, mới vừa rồi cô nhìn
thấy anh nắm vai bác sĩ, bá đạo ra lệnh, trong lòng của cô rất ấm áp, giây
phút đó cô cảm thấy anh đối với cô quan tâm cùng lo lắng sao mà chân thật
quá. Cố Thịnh thật lo lắng cho an nguy của cô sao?
Cố Thịnh chậm rãi quay đầu lại, rốt cuộc thấy rõ người trước mắt, xác
định đúng là vợ anh Tả Tình Duyệt, trong lòng mừng như điên.
Không có sao! Duyệt Duyệt không có sao!
Gần như đang ở tâm trạng mất của mà tìm lại được khiến Cố Thịnh
vứt đi tất cả hiểu lầm cùng thù hận, chỉ muốn đem cô ôm vào trong ngực,
cảm thụ cô chân thật tồn tại.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi. . . . . ." Cố Thịnh ôm thật chặt Tả Tình
Duyệt, không ngừng ở bên tai cô nói nhỏ. Anh không nên ném cô ở nơi
nguy hiểm như vậy, nếu người gặp chuyện không may thật sự là Tả Tình
Duyệt anh biết làm sao?