CẠM BẪY HÔN NHÂN- SỰ TRẢ THÙ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Trang 437

hoang tàn vắng vẻ đó, tâm tình khủng hoảng đến kêu trời trời không biết
kêu đất chắng hay.

“Xin lỗi!” Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, sau khi đã trải qua chuyện mới

vừa rồi lầm tưởng cô bị thương nặng anh mới phát hiện anh có chút không
bỏ được cô!

Trong lòng thoáng qua một tia đau lòng, Cố Thịnh lần đầu tiên cảm

thấy vô dụng như vậy, không biết nên làm sao!

Trong lúc vô tình anh phát hiện lông mi của cô rung nhẹ một chút, mi

tâm hơi nhíu, đột nhiên ý thức được cái gì, khóe miệng nâng lên chút ý
cười.

Tả Tình Duyệt cố tự trấn định, cô rốt cuộc xác định những gì mới vừa

rồi cô thấy không phải ảo giác, nhưng vẫn không có cách nào đối mặt với
anh. Tâm tình của anh vô cùng bất định không thể nắm bắt được. Cô không
biết sự dịu dàng của anh là thật hay giả, càng thêm không nắm chắc những
nhu tình này khi nào sẽ biến mất.

Có một số thứ nếu như không có được làm sao cũng sẽ không đau

lòng, nhưng một khi có được lại đột nhiên mất đi, loại đau khổ này cô đã
nếm quá nhiều! Cô cực kỳ sợ loại cảm giác đó, không muốn bị thương lần
nữa, không muốn lại mất đi!

Trong lòng cảm giác được ngón tay của anh dao động trên mặt cô,

miêu tả hình dáng của cô, trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, thiếu chút nữa
đã mở mắt ra.

Anh muốn làm gì? Nếu như anh lại tiếp tục mò xuống dưới như vậy cô

sợ rằng mình sẽ không giả bộ được nữa rồi.

Đang lúc cô lo lắng đôi tay kia rời đi mặt của cô, ngay sau đó nghe

được tiếng bước chân hơi nhỏ từ từ đi xa, trong lòng mơ hồ thoáng qua một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.