sẽ hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của Cố Thịnh!
Đột nhiên, cô phát hiện đau trên chân mình đều không đáng là gì!
Nếu như có thể lấy được nhu tình cùng thương tiếc của Cố Thịnh cho
dù là ngắn ngủi, cho dù là chịu bao nhiêu thương tích, cô đều nguyện ý!
Khăn lông trong tay Cố Thịnh từ mặt của cô, thẳng xuống dưới, mỗi
một chỗ trên thân thể đều không bỏ qua.
Đột nhiên, chân của cô bị một đôi bàn tay tách ra, Tả Tình Duyệt
trong lòng ngẩn ra, đột nhiên ý thức được cái gì, anh không phải là. . . . .
Trong lòng khiếp sợ đồng thời, trên mặt rát một mảnh.
Quả nhiên, cảm thấy khăn lông lau chùi bắp đùi của cô, không chỉ như
thế tay của anh còn như có như không đụng vào nơi mẫn cảm nhất của cô,
trong lòng lúc này bị ngượng ngùng lấp đầy. Một dòng điện tựa hồ từ tay
của anh truyền tới trên người cô, làm trong lòng cô thoáng qua vẻ run rẩy.
Trong lòng Tả Tình Duyệt đang cầu nguyện anh nhanh một chút lau
xong đi. Nhưng ông trời dường như cũng không quan tâm cô, Cố Thịnh tựa
hồ là đặc biệt thích lau chỗ đó vậy, hồi lâu đều không rời đi.
Không chỉ có như thế, khăn lông không biết từ lúc nào đã không còn ở
đó, thay vào đó là bàn tay của anh, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân cô, ở chỗ da
thịt mịn màng.
Một tiếng rên ngâm từ trong miệng của cô tràn ra, Tả Tình Duyệt bị
chính phản ứng của mình làm sợ hết hồn, cô cũng không quên, cô bây giờ
là đang giả bộ ngủ!
Trong con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh thoáng qua một nụ cười dịu
dàng, làm cho toàn thân anh trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhìn cô ẩm
ướt, sắc mặt hồng thấu, cái cô bé này còn muốn tiếp tục giả vờ ngủ sao?