Buông tay cô ra, Cố Thịnh xoay người đi về phía gian phòng sát vách,
thời điểm trở về, trong tay đã thêm mấy bộ y phục.
"Em như vậy, bảo anh làm sao giúp em mặc áo?" Cố Thịnh cười nhìn
Tả Tình Duyệt, thấy bộ dáng không muốn để anh thấy bất kỳ cảnh xuân
nào của cô, trong lòng có chút hơi ghen ghét, khoác y phục trên tay, chờ đợi
cô vén chăn lên.
Ánh mắt Tả Tình Duyệt nghiêng nhìn đồ lót trên tay anh, trong lòng
đột nhiên ngẩn ra, "Em. . . Em tự mình làm!"
Trời ạ! Anh nói muốn mặc quần áo cho cô?
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, trên mặt Tả Tình Duyệt liền nóng hừng hực,
như đám lửa đang cháy mạnh, đôi mắt không biết nên để vào đâu.
Cố Thịnh dĩ nhiên sẽ không như ý của cô, thật vất vả cho mình một cái
cớ, anh làm sao cũng phải quý trọng, không phải sao?
"Chân em không tiện!" Cố Thịnh không chút do dự cắt đứt hy vọng
của Tả Tình Duyệt, theo ý anh, mặc đồ cho cô, là phúc lợi của anh!
Trong khi nói chuyện, bàn tay Cố Thịnh đưa về phía tay kéo chăn của
cô, thấy cô vẫn không chịu thư giãn, trong con ngươi sắc bén thoáng qua
giảo hoạt, "Em không muốn mặc quần áo? Vậy cũng được, cùng lắm thì
anh gọi điện thoại, bảo An Điền hủy bỏ tất cả lịch trình hôm nay, chúng ta
có thời gian cả ngày. . . ."
Tả Tình Duyệt kinh dị đối mặt con ngươi hài hước của anh, tùy tiện
nghĩ cũng biết ý tứ của anh là muốn cô cả ngày không xuống giường rồi,
như vậy sao được? Mặc dù trong lòng của cô cũng hơi mong đợi, nhưng từ
trước đến giờ da mặt cô đều mỏng, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ đối mặt ánh
mắt mập mờ của những người trong nhà, lòng liền lo lắng.