Động tác trên tay cô đột nhiên dừng lại, muốn từ trên phím đàn dời về
phía bụng của mình.
"Sao không đàn tiếp?" Cố Thịnh đột nhiên ôm cô từ phía sau lưng,
cầm tay của cô, bao chặt trong bàn tay anh.
"Thịnh?" Tả Tình Duyệt bị sợ hãi giật mình, "Anh đã về?"
"Thế nào? Không hoan nghênh chồng em trở về?" Cố Thịnh không
ngừng hà hơi ở bên tai cô, hiển nhiên rất không hài lòng phản ứng này của
Tả Tình Duyệt. Cô nên thuận theo nhào vào lòng anh mới phải chứ? Giống
như mang theo trừng phạt, Cố Thịnh khẽ cắn vành tai cô, khiến cả người Tả
Tình Duyệt run rẩy.
"Thịnh, đừng như vậy. . ." Cô không kháng cự được sự đụng chạm của
anh, thân thể của cô sẽ theo động tác của anh, thoải mái mà đi theo phản
ứng bản năng.
Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua ý cười, vợ của anh thật đúng là nhạy
cảm! Có điều điểm này, anh thích!
"Sao không tiếp tục đàn? Anh mới phát hiện ra, anh rất thích nhìn bộ
dạng em đánh đàn." Cố Thịnh nhẹ giọng nỉ non ở bên tai cô, liếc thấy trên
mặt cô nhanh chóng vọt lên đỏ ửng, không khỏi nhíu mày.
Tả Tình Duyệt không biết làm sao trả lời vấn đề của anh, nghe được
anh nói thích, trong lòng của cô dĩ nhiên cao hứng, nhưng, muốn hỏi
nguyên nhân cô đột nhiên dừng lại. . .
Nghĩ đến ý nghĩ về đứa bé đột nhiên nổi lên của mình vừa rồi, Tả Tình
Duyệt theo bản năng hạ mi mắt, sợ tiếp xúc con ngươi màu đen dễ dàng có
thể xuyên thủng tất cả của Cố Thịnh, sẽ lập tức tiết lộ bí mật trong lòng
mình.