"Cô chủ đang đánh đàn." Quản gia chi tiết nói.
Đánh đàn? Trần Nhân Như khẽ cau mày, dựa theo điều tra của cô về
Tả Tình Duyệt, trước khi bọn họ kết hôn, Tả Tình Duyệt đam mê Piano,
nhưng lại vì Cố Thịnh bỏ qua cơ hội tiếp tục đào tạo, tốt lắm! Có lẽ cô đã
tìm được điểm đột phá rồi!
"Chú à, đã lâu không gặp chú, hôm nào cháu sẽ đến thăm chú nhé!"
Trần Nhân Như đổi lời nói, tỏ ra thân mật, cũng không ai biết, quản gia của
Cố Thịnh chính là chú ruột của cô, mà cô cố gắng làm việc ở bên cạnh Cố
Thịnh, cũng là do từ nhiều năm trước đã lén nhìn anh.
Từ thời điểm đó, cô liền muốn đứng ở bên cạnh người đàn ông này,
mà cô vì mục đích này đã không ngừng cố gắng trau dồi bản thân mình, để
cho mình có cơ hội được anh thưởng thức.
"Ừ, lúc nào chú cũng hoan nghênh." trên mặt hơi có vẻ già nua của
quản gia hiện ra nụ cười.
Cúp điện thoại rồi, Trần Nhân Như nhìn về phía phòng làm việc tổng
giám đốc, ánh sáng trong mắt càng thêm âm trầm, tựa hồ đang tính toán kế
hoạch gì.
Cố Thịnh về đến nhà, mới vừa vào đại sảnh nhà chính, một hồi tiếng
đàn dương cầm liền truyền vào trong tai anh, nhếch miệng lên. Mặc dù rất
ít khi nghe cô đàn dương cầm, nhưng, lúc này anh lại biết, âm nhạc này tạo
ra từ tay cô vợ bé nhỏ của anh.
Cố Thịnh đi về phía trước theo phương hướng tiếng nhạc truyền tới,
thẳng đến gian phòng vắng vẻ nhất trong nhà chính, xuyên qua khe hở ở
cửa phòng, Cố Thịnh nhìn thấy bóng dáng chiếc dương cầm màu trắng. Tả
Tình Duyệt giống như một tinh linh âm nhạc, ngón tay chạy trên phím đàn
trắng đen, từng âm điệu từ đầu ngón tay của cô truyền ra ngoài. Ánh mặt