Tả Tình Duyệt bám vào thân thể của anh, không ngừng hôn, anh từng
nói qua, anh thích thân thể của cô, có lẽ thân thể của mình có thể vãn hồi
được thứ gì!
"Anh rất mệt!" Cố Thịnh lấy tay cô quấn vòng quanh anh ra, đem cô
từ trong lòng ngực đẩy ra, thanh âm trầm thấp mơ hồ lộ ra một cỗ mệt mỏi
cùng không nhẫn nhịn.
Đây không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh tưới đến trên đầu Tả
Tình Duyệt, ngay cả tim cũng một mảnh lạnh như băng, giống như bị hàn
băng bao phủ.
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi xoay người lại, trong lòng thoáng qua một
tia khổ sở.
Cố Thịnh mơ hồ nhận thấy được cô không vui, muốn tiến tới an ủi,
nhưng anh thật quá mệt mỏi!
Hay là ngày mai lại nói xin lỗi!
Hôm sau Tả Tình Duyệt tỉnh lại, Cố Thịnh đã không có ở trên giường,
rời giường hỏi quản gia, nghe nói sáng sớm Cố Thịnh đã ra cửa, nhận một
cú điện thoại, đi rất gấp. Tả Tình Duyệt nhìn cửa ngẩn người, anh ấy vội vã
đi gặp chị họ sao?
Khắp biệt thự đều là hồi ức về Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt không muốn
ở nơi này, trong lòng đã khó chịu nói không nên lời, cầm ví da ra cửa. Cô
nhớ đến nhà trưng bày sinh vật biển mà Cận Hạo Nhiên đã từng dẫn cô đi,
có lẽ chỗ đó sẽ làm mình từ trong bi thương mà Cố Thịnh lưu lại cho cô đi
ra.
Cận Hạo Nhiên, hình như mình đã rất lâu rồi không có tin tức của anh
ta, cô chỉ biết anh gia nhập nhóm bác sĩ chữa trị cho Cố Tâm Ngữ. Không