Trần Nhân Như giương mắt nhìn Tả Tình Duyệt một chút, trong mắt
tựa hồ đang dùng dằng cuối cùng giống như là bằng bất cứ giá nào trở tay
cầm ngược tay Tả Tình Duyệt, "Tổng giám đốc phu nhân, đây vốn là
chuyện riêng của tổng giám đốc, bất kể ngài ấy ở bên ngoài qua đêm với
người phụ nữ nào tôi cho dù biết cũng phải giữ mồm giữ miệng, nhưng tôi
lại thật sự không thích hành động của Tôn Tuệ San, cô ta sao lại có thể
ngay cả chồng của em họ mình cũng . . . ."
Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cùng
phụ nữ ở bên ngoài qua đêm? Còn là cùng với chị họ? Đây chính là nguyên
nhân tối hôm qua anh cả đêm không về sao? Trong lòng bị hung hăng đau
nhói, Tả Tình Duyệt ngay cả những lời phía sau Trần Nhân Như nói cái gì
cũng không có nghe vào.
Đây là điều từ trước đến nay cô vẫn luôn lo sợ, cuối cùng cô vẫn
không nắm bắt được anh sao?
"Bà Tổng?" Trần Nhân Như thử kêu Tả Tình Duyệt, sắc mặt của cô
giờ phút này tái nhợt làm cho người ta sợ hãi.
Tả Tình Duyệt im lặng xoay người, trên mặt không có chút huyết sắc
nào, trong đầu không ngừng vang lên những lời mới vừa rồi mình nghe
được, ngay cả túi chứa bữa sáng trong tay rơi trên mặt đất lúc nào cũng
không phát hiện.
Cô không biết mình làm sao ra khỏi toà nhà của tập đoàn Cố thị, cô
tựa như một cái xác không hồn bước lên xe trở về biệt thự.
Cô cũng không biết mình làm sao vượt qua ngày hôm nay, điều duy
nhất cô biết chính là mình đang đợi Cố Thịnh trở về.
Đêm khuya, Tả Tình Duyệt nằm trong căn phòng tối đen như mực, đôi
mắt cũng mở rất to.