Cô cho là có lẽ Cố Thịnh tối chút sẽ trở về, nhưng không ngờ là mãi
cho đến trời sáng Cố Thịnh vẫn không xuất hiện ở trước mặt cô.
Cả đêm không về?
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong lòng Tả Tình Duyệt mơ hồ trồi lên một tia bất an, không kịp
nghĩ ngợi gì thêm nữa, Tả Tình Duyệt nhanh chóng xử lý tốt chính mình,
cô muốn đi tìm anh!
Cô vì mình tìm một cái cớ rất tốt, đó chính là mang bữa sáng đến cho
anh.
Khóe miệng nở ra một nụ cười, Tả Tình Duyệt bảo tài xế chở cô đến
công ty của Cố Thịnh, trực tiếp đi thang máy lên lầu. Không biết Cố Thịnh
thấy cô đến có thể vui hay không? Nghĩ đến nụ cười trên mặt và sự cưng
chiều của anh trong lòng Tả Tình Duyệt bị một hồi ấm áp bao vây.
"Tổng. . . . . Tổng giám đốc phu nhân?" Trần Nhân Như thấy Tả Tình
Duyệt từ trong thang máy ra ngoài kinh dị nghênh đón, "Tổng giám đốc
phu nhân, sao cô lại đến đây?"
"Tổng giám đốc đâu? Tôi đến đưa chút đồ cho anh ấy.” Tả Tình Duyệt
ưu nhã mỉm cười, ánh mắt lướt qua Trần Nhân Như không kịp chờ đợi
muốn gặp được Cố Thịnh, bánh ngọt sáng nay là cô làm thử cách mới, cô
muốn biết Cố Thịnh có thích hay không.
"Tổng, tổng giám đốc ngài ấy. . . . ." Ánh mắt Trần Nhân Như tránh
né, sự bất an trên mặt khiến Tả Tình Duyệt cau mày, cô ấy tựa hồ có cái gì
khó nói nên lời.
"Anh ấy thế nào?" Lòng Tả Tình Duyệt trầm xuống, lo lắng nắm lấy
tay Trần Nhân Như, Cố Thịnh đã xảy ra chuyện gì sao?