Lời nói mang theo sự uy hiếp khiến cơ thể Trần Nhân Như mềm nhũn,
hít thở thật sâu, hiểu ý của Kiều Nam, cô tự trấn tĩnh bản thân. Khóe miệng
Trần Nhân Như hiện lên sự khinh thường "Đừng lo lắng, trong hình mặt
của anh đã được làm mờ, cho dù là ai cũng không thể đoán ra!"
"Ai cho phép cô làm vậy?" Kiều Nam hung hăng đập tay lên mặt bàn,
trong mắt tràn đầy sát khí, anh không thể tưởng tượng được người phụ nữ
này lại có lá gan lớn đến vậy.
"Tổng giám đốc Kiều đau lòng sao?" Trần Nhân Như cười khẽ, trong
mắt thoáng qua sự ghen tỵ, Tả Tình Duyệt có cái gì tốt, lại khiến đàn ông
đều thất điên bát đảo vì cô ta!
Người đàn bà ngu ngốc!
Kiều Nam khóe miệng hiện lên sự hiểm ác "Hi vọng cũng có người vì
Trần tiểu thư mà đau lòng!"
Nói xong, hung hăng cúp điện thoại, đầu dây bên kia Trần Nhân Như
cảm thấy một trận lạnh buốt chạy dọc xương sống, trong lòng có dự cảm
không tốt.
Trong đầu hiện ra đôi mắt lạnh băng của Kiều Nam, sắc mặt Trần
Nhân Như bỗng tái nhợt. Cô chỉ lo hại Tả Tình Duyệt thê thảm mà quên
mất thân phận của Kiều Nam!
Trong mắt hiện ra vẻ bối rối, cô nên làm gì bây giờ?
Trong phòng làm việc không khí trầm lặng, Kiều Nam nhìn tờ báo trên
bàn, anh nghĩ Trần Nhân Như sẽ theo thỏa thuận đem hình cho Cố Thịnh
xem, nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại độc ác đến vậy, đem hình
giao cho giới truyền thông.
"Đáng chết!" Anh sao lại tin tưởng người phụ nữ đó chứ!