Tâm tình Kiều Nam thật tốt, tiếp tục múc từng muỗng từng muỗng
cho Tả Tình Duyệt ăn, nghiễm nhiên là hành động của một người đàn ông
đối với một người phụ nữ mình yêu mến!
Mà trong lòng Tả Tình Duyệt, dần dần sinh ra một chút khổ sở, cô thật
sự hy vọng, giờ phút này, người tự tay múc canh cho cô ăn là Cố Thịnh,
nhưng. . . . .
"Đủ rồi, tôi uống đủ rồi." Tả Tình Duyệt nhíu mi, nói với Kiều Nam,
cô không muốn tiếp tục nữa, nhìn Kiều Nam dịu dàng đối với cô, cô sẽ bất
giác nghĩ đến Cố Thịnh.
Kiều Nam giật mình, đem chén đặt sang một bên," vậy. . . . . Vậy em
nghỉ ngơi thật tốt đi, anh. . . . Buổi tối anh trở lại đưa thức ăn cho em!"
Trong lòng toát ra một cỗ mất mát, Kiều Nam không muốn rời đi,
nhưng hiện tại anh đã không có lý do tiếp tục ở lại. Anh biết chừng mực,
không muốn ép Duyệt Duyệt quá, như vậy sẽ phản tác dụng, khiến Duyệt
Duyệt càng ghét anh hơn!
Anh không thể lại bị cô ghét!
Thì ra là bị người phụ nữ mình yêu mến hận, ghét, sẽ khó chịu như
vậy!
"Ừ." Không biết vì sao, Tả Tình Duyệt không cự tuyệt, có lẽ, bởi vì cô
quá khát vọng cảm giác được người khác quan tâm, hoặc là, cô xác định
Kiều Nam hiện tại sẽ không làm thương tổn mình, cũng có thể, cô đang cho
chính mình một cơ hội.
Một khi nhìn thấy Kiều Nam, cô sẽ có cơ hội nghĩ đến Cố Thịnh!
Ra khỏi phòng bệnh, Kiều Nam không rời khỏi bệnh viện mà đi vào
phòng làm việc của bác sĩ điều trị, nghĩ đến bàn tay bị thương của Duyệt