Trong lòng Cố Thịnh hiện lên một tia không vui, ngay cả liếc mắt
nhìn, cô cũng không dành cho anh một cái sao?
Đáng chết! Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, xoay người chuẩn bị rời
đi, lại bị Tả Tình Duyệt gọi lại.
"Thịnh. . . . . Em. . . . .". Tả Tình Duyệt có chút chần chờ mở miệng,
ánh mắt lóe lên.
"Nói mau!". Khóe miệng Cố Thịnh nâng lên một chút lạnh lùng, hai
chữ lạnh lùng không mang theo chút tình cảm.
"Em muốn hỏi, phòng của em ở chỗ nào?". Trong căn hộ này có rất
nhiều phòng, nhưng cô không xác định được một gian mình có thể ở, cô
định tùy ý chọn một gian ở lại, nhưng chợt nghĩ đến, Tôn Tuệ San sẽ không
để cô được sống yên bình, tránh cho Tôn Tuệ San có chuyện để bới lấy, cô
quyết định hỏi ý kiến Cố Thịnh trước.
"Phòng?". Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua một tia lạnh lẽo, "Những
căn phòng này tôi đều phải sử dụng, không phải cô ngủ trên ghế sofa rất
ngon sao? Về sau cô ngủ trên ghế sofa đi!"
Trong lòng Tả Tình Duyệt ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn
Cố Thịnh, nhưng vừa mới chống lại ánh mắt của anh, cô liền hối hận,
không nên nhìn! Cô nhìn thấy sự hận thù trong mắt Cố Thịnh, lòng trầm
xuống, nhìn ghế sofa một chút, mặc dù ngủ không thoải mái, nhưng luôn có
một nơi đặt chân mà.
Trong lòng khổ sở lan tràn, cô không sao cả, chỉ khổ cho đứa nhỏ
trong bụng cô thôi!
Nhắm mắt lại, Tả Tình Duyệt im lặng đón nhận sự sắp xếp của anh!
Cô vô lực cự tuyệt, không phải sao?