Trầm mặc, cả phòng trầm mặc, Tả Tình Duyệt đè nén trầm mặc đem
cháo trong tay uống xong, cô không dám đánh vỡ loại trầm mặc này, sợ hãi
đây là yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đột nhiên, cô thấy Cố Thịnh đứng dậy rời đi, đang thở phào nhẹ
nhõm, nhưng một lát sau, anh liền trở lại phòng bệnh, trong tay thừa ra một
chiếc xe lăn.
"Anh. . . . ." Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh,
lại bị sự lạnh lùng cùng cương nghị trên mặt anh làm sợ tới mức không biết
nên nói gì.
Khoảnh khắc cô đang sững sờ, Cố Thịnh ôm cô từ trên giường bệnh
xuống, đặt trên xe lăn, đến lúc tinh thần Tả Tình Duyệt phục hồi, anh đã
đẩy cô ra khỏi cửa.
"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt không hiểu hành động của anh,
đột nhiên nghĩ đến anh dùng phương pháp như vậy làm mình thiếu chút
nữa sinh non, trong thân thể thoáng qua một cảm giác chán nản. Chung
quanh vô số người đi đường, cầu thang, chướng ngại vật, sàn nhà bóng
loáng, còn có mình đang ngồi xe lăn bỗng nhiên trong đầu của cô hình
thành một hình ảnh khủng bố.
Anh. . . . . Anh muốn tạo ra tai nạn để cho mình sinh non sao?
"Không. . . . . Đừng!" Tả Tình Duyệt đem tay nắm chặt xe lăn, trong
mắt đầy hoảng sợ, xoay người nhìn Cố Thịnh ở phía sau đẩy cô, chỉ cần
anh buông tay, cô liền không cách nào khống chế vận mệnh của mình.
"Đừng làm tổn thương đứa nhỏ! Cố Thịnh, em cầu xin anh, đừng tàn
nhẫn như vậy, anh muốn em làm gì cũng được, cầu xin anh đừng tổn
thương nó nữa!"