Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt vẫn không buông tha ý muốn rời đi,
nhưng, cô lại không thể mù quáng rời đi, sau khi rời đi? Cô nên đi đâu?
Về nhà ba mẹ thì không được! Cố Thịnh nhất định sẽ tìm ra, huống
chi, ba mẹ chắc chắn sẽ không giữ bí mật cho cô!
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Kiều Nam, kể từ khi bị Cố Thịnh
mang từ Mỹ về, cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy anh ấy, thậm chí ngay cả
một chút tin tức về anh cũng không có, anh không phải vẫn đang tìm cô
chứ?
Trong lòng đối với sự quan tâm của người đàn ông này sinh ra một tia
áy náy, “thật xin lỗi, Kiều đại ca!"
Nếu như sau này có cơ hội báo đáp, cô nhất định sẽ không chút do dự,
nhưng nghĩ lại, Kiều Nam là loại người gì? Sao có thể cần cô giúp một tay?
Cô chỉ cần về sau bớt gây phiền toái cho anh coi như là báo đáp lớn
nhất rồi!
"Mau ăn đi!" Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng, một bát
cháo xuất hiện, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện
là đôi mắt lãnh đạm, Cố Thịnh? Không phải anh đến công ty rồi sao?
Tại sao lại thình lình xuất hiện? Còn. . . . . Mang cho cô cháo!
"Muốn tôi đút em ăn sao?" âm thanh Cố Thịnh vẫn như cũ không có
độ ấm, chết tiệt, mới vừa vào cửa, đã nghe thấy cô kêu ‘Kiều đại ca’, giờ
phút này trong lòng anh đã bốc lên lửa giận, nhưng anh lại không thể không
buộc mình áp chế lại.
"Không. . . . . Không cần!" Tả Tình Duyệt theo bản năng nhận lấy
cháo, anh đút cô? Cô nghĩ nếu như anh đút cô..., nhất định sẽ lập tức rót
chén cháo nóng hổi này vào trong miệng cô!