"Ưhm. . . . ." Tả Tình Duyệt vùng vẫy, muốn tránh thoát nụ hôn của
anh, cô rất sợ hãi, sợ chuyện ngày đó lặp lại lần nữa.
Kinh hoảng đẩy thân thể anh ra, nhưng hơi sức của cô không có chút
tác dụng nào đối với anh, Cố Thịnh ôm cô càng chặt, anh không muốn cô
rời khỏi ngực anh, anh muốn tiếp tục đi xuống, anh nhớ thân thể của cô!
Nhưng đầu lưỡi truyền đến một hồi đau đớn, mùi máu tanh ở trong
miệng nhanh chóng lan tràn ra, bị đau, anh đột nhiên buông người phụ nữ
trong ngực ra, hung hăng nhìn chằm chằm cô, người phụ nữ đáng chết, cô
cư nhiên cắn anh!
Tả Tình Duyệt không hối hận vì đã cắn anh, ít nhất anh đã buông cô
ra, phòng bị nhìn Cố Thịnh đang tức giận, trong lòng cô, bất an càng ngày
càng mãnh liệt.
"Tại sao?"
Quả nhiên là ghét anh, nên nụ hôn của anh cũng ghét sao?
Nhưng lời anh vừa thốt ra đã nhìn thấu sự sợ hãi trong mắt cô, đáng
chết! Anh không khỏi khẽ nguyền rủa ra tiếng, sao anh lại quên mất,
chuyện ngày đó mình gây ra cho cô, nói vậy là, trong lòng cô còn lưu lại
bóng ma!
Ảo não mở to mắt, trong nháy mắt, tức giận trong lòng đối với cô biến
thành tự trách, anh không dám nhìn tới đôi mắt hoảng sợ của cô.
Trong phòng, trầm mặc đến đáng sợ, Tả Tình Duyệt không giám thả
lỏng phòng bị trong lòng, không chớp mắt chú ý nhất cử nhất động của Cố
Thịnh, mà trong lòng Cố Thịnh cũng không ngừng mắng mình, cho dù
muốn cô, vào thời điểm này anh cũng nên ẩn nhẫn!
Hít sâu một cái, chắc là hiện tại cô càng sợ anh!