Ánh mắt rơi trên bụng của cô, là đứa nhỏ trong bụng đang gây khó
khăn cho cô sao?
Nghĩ tới đây, con ngươi bén nhọn càng thêm âm trầm, mặc dù đã
quyết định tiếp nhận đứa nhỏ này, nhưng nhìn cô bởi vì nó mà chịu khổ,
trong lòng của anh vẫn có chút không vui!
Nhưng biểu hiện của anh lại làm cho Tả Tình Duyệt càng khẩn trương
hơn, theo ánh mắt của anh nhìn vào bụng của cô, thân thể của cô lại thoáng
qua một tia run rẩy.
"Thật xin lỗi, em. . . . . Em muốn được yên tĩnh một lát!" Tả Tình
Duyệt cố gắng tránh khỏi hai tay của anh, đột nhiên, cô nghĩ đến ngộ nhỡ
Cố Thịnh biết được kế hoạch của mình, anh sẽ giết mình chăng?
"A. . . . ." Trong lúc bối rối, cô không cẩn thận đụng phải người hầu
bàn đưa rượu, trong nháy mắt sâm banh đổ lên người cô, khiến bộ lễ phục
màu lam của cô bị vấy bẩn!
"Chết tiệt!" Cố Thịnh khẽ mắng ra tiếng, hung hăng trợn mắt người
hầu bàn, ánh mắt sắc bén, khiến người nọ rùng mình.
Nhìn bộ lễ phục của Tả Tình Duyệt bị ướt một mảng lớn, vải đã mỏng
lại càng thêm như ẩn như hiện đem dáng người uyển chuyển của cô hiện ra
không bỏ sót, theo bản năng lấy áo khoác của mình cởi ra, khoác lên trên
vai cô, che kín cảnh xuân lộ ra ngoài.
"Thật xin lỗi. . . . . Thật xin lỗi. . . . ." Trong lòng bất an càng ngày
càng mãnh liệt, cô nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến kế hoạch, trong lòng càng
thêm cuồng loạn.
"Chết tiệt, đừng nói xin lỗi nữa, em không cần phải xin lỗi ai hết!" Mi
tâm của Cố Thịnh nhíu chặt, hôm nay nhìn bộ dáng tự trách của cô, tim của