Khi Cố Thịnh rời đi, trong mắt Tả Tình Yên hiện lên ánh sáng phẫn
hận, đáng chết! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vừa rồi đang tốt
mà, đáng lý, tối nay nên cùng anh triền miên, nhưng. . . . . Đối mặt với gian
phòng lạnh như băng đó, Tả Tình Yên tức giận ném gối đầu ra ngoài!
"Cố Thịnh, cuối cùng anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!". Khuôn mặt Tả
Tình Yên kiên định, cô không vội, dù sao Tả Tình Duyệt cũng không thể
trở lại được nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ cần cô gọi một cuộc điện
thoại tới Mĩ, người cô an bài ở bên kia sẽ đưa cô ta rời khỏi thế giới này
vĩnh viễn!
Không có Tả Tình Duyệt, tất cả đều thuộc về cô, Tả Tình Yên!
Đàn ông thôi mà, nhất định cô sẽ khiến anh ta mê muội!
. . . . .
Tả Tình Duyệt không biết tại sao mình lại trở lại nơi này, đứng ngắm
nhìn ngôi biệt thự từ xa, cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân của mình cùng Cố
Thịnh, trong lòng vẫn không thể nào từ bỏ, cô quá lưu luyến, cho nên, mới
bị lòng mình dẫn tới nơi này sao?
Bây giờ anh đang làm gì?
Bình thường vào thời điểm này, anh sẽ bá đạo chiếm đoạt giường của
cô, tiếp theo sẽ chiếm đoạt thân thể của cô, đòi lấy không biết bao nhiêu
lần, hiện tại anh cũng ở đó thân mật cùng chị hai sao?
Trong lòng đau đớn, thậm chí có ý muốn trở về, nhưng một giây kế
tiếp, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười khổ, cô sao vậy? Thật vất vả
mới trốn ra được, tại sao lại muốn trở lại cái nhà tù đó?
Khẽ vuốt ve bụng, trong mắt Tả Tình Duyệt hiện lên sự kiên định,
cuối cùng nhìn kỹ ngôi biệt thự kia một lần nữa, trở lại tắc xi, cô đã mua vé