giờ lại trở thành bộ dáng này, nước mắt của cô liền không ngừng được rơi
xuống!
Năm năm rồi, anh ấy vẫn như vậy, năm năm trước, chị dâu chết đi làm
cho anh đau đến không muốn sống, mất đi ý chí muốn sống tiếp, giống như
một cái xác không hồn!
"Duyệt Duyệt. . . . . . Duyệt Duyệt, đừng đi. . . . . . Đừng đi. . . . . ." Cố
Thịnh cũng không nhìn Cố Tâm Ngữ một cái, không ngừng lẩm bẩm.
"Anh hai, Tiểu Ngữ đỡ anh." trong lòng Cố Tâm Ngữ phát ra một cỗ
ghen tuông, thử đem Cố Thịnh đỡ dậy, nhưng thân thể nhỏ nhắn như cô,
ngay cả Cố Thịnh gầy nhom trước mặt cũng không nhấc nổi anh dậy.
"Anh hai. . . . . . Anh tỉnh lại đi! Đừng đối xử với bản thân như vậy!
Chị dâu, chị ấy đã đi rồi!" Cố Tâm Ngữ cũng chịu không nổi nữa, lần đầu
tiên hướng Cố Thịnh rống to, cô hiện tại lại hi vọng, năm năm trước người
gặp chuyện không may chính là cô, mà không phải chị dâu, nếu như vậy,
anh hai cũng sẽ không thống khổ như bây giờ!
Cố Thịnh như nghe được một chút, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm
Cố Tâm Ngữ, đi? Người nào đi rồi chứ? Không, Duyệt Duyệt không đi!
Không đi, cô ấy vẫn còn ở trong lòng anh, vĩnh viễn ở trong lòng của anh!
"Anh hai, anh quên chị ấy đi! Anh còn có em, Tiểu Ngữ cả đời sẽ ở
bên cạnh anh hai, anh cũng đã từng nói, cả đời sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngữ,
sao anh lại có thể đem mình hành hạ thành như vậy, anh hai. . . . . . Anh
tỉnh lại đi mà!" Cố Tâm Ngữ lay lay thân thể Cố Thịnh, cố gắng đem anh
lay tỉnh, hai năm qua, thân thể của anh càng ngày càng tệ, cô thật sự rất sợ,
đó là người thân duy nhất của cô, ngộ nhỡ. . . . . . Cô thật không dám suy
nghĩ tiếp!
Nhưng cho dù cô lay đến thế nào, Cố Thịnh vẫn không có phản ứng!