Cận Hạo Nhiên đi theo Cố Tâm Ngữ đến, thấy một màn như vậy, ngay
cả anh, trong lòng cũng nổi lên đồng tình!
Duyệt Duyệt chết đi, Cố Thinh hoàn toàn thay đổi!
"Tiểu Ngữ, em đừng kích động như vậy, em sẽ làm anh ấy bị thương!"
Cận Hạo Nhiên đi tới bên cạnh hai người, ngồi xổm xuống, kéo tay Cố
Tâm Ngữ.
Cố Tâm Ngữ ngẩn ra, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nhìn anh hai trước mắt,
trong lòng nổi lên tự trách, cô đến cùng đã làm cái gì? Cô tại sao có thể đối
với anh hai như vậy?
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cố Tâm Ngữ đau lòng, cầu
khẩn nhìn Cận Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, mau, mau giúp em đỡ anh hai lên
xe lăn đi!"
Cận Hạo Nhiên đỡ Cố Thịnh dậy, anh còn nhớ, năm năm trước người
đàn ông này thân thể to lớn, vậy mà bây giờ, anh ta rõ ràng gầy đi rất nhiều,
nếu không có dịch dinh dưỡng duy trì, có thể so với hiện tại càng hỏng bét.
Cố Thịnh không để ý bọn họ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, trong
miệng như cũ nỉ non tên Tả Tình Duyệt.
Cố Tâm Ngữ tự mình đẩy xe lăn, đem Cố Thịnh mang về đại sảnh của
biệt thự, phân phó người làm mang lên cháo dinh dưỡng, đút cho anh ăn
từng miếng từng miếng một, từ đầu đến cuối, Cố Thịnh cũng cứ ngồi im
như vậy.
Tại phòng khách nơi Tả Tình Duyệt đã từng ở qua, Cố Tâm Ngữ nhìn
Cố Thịnh ngủ, nhìn mặt của anh, trong lòng càng khổ sở. Cận Hạo Nhiên
không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh cô, khẽ vuốt ve đầu của cô, để cho
cô tựa vào trong ngực mình.