Trong lòng Cận Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ đều kích động dị
thường, lại nhìn Tả Tình Duyệt, họ cảm thấy dường như đã trải qua mấy
kiếp rồi, bọn họ đã sớm muốn gặp cô, nhưng Cảnh Hạo lại không đồng ý,
thằng nhóc kia đem mẹ nó bảo hộ quá chặt!
Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt ở đây!
"Duyệt Duyệt. . . . . Em. . . . . Mấy năm nay, có khỏe không?" Cận Hạo
Nhiên có quá nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu
từ đâu, Duyệt Duyệt hiện tại cũng giống như năm năm trước, năm tháng
không lưu lại ở trên mặt cô bất kỳ dấu vết nào, ngược lại càng làm cho cô
thêm chói lọi, cô vẫn xinh đẹp như xưa làm cho người ta chói mắt.
"Tôi khỏe, hai người thì sao?" ánh mắt Tả Tình Duyệt quét qua Cận
Hạo Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ, cuối cùng dừng lại ở Cố Tâm Ngữ, năm
năm trước, ý thức của em còn không thanh tỉnh, hiện tại đã thành bộ dáng
này, thật là tốt quá
"Không. . . . . Không tốt." Cố Tâm Ngữ tràn đầy kích động, nhưng
cũng tràn đầy uất ức, thống khổ và thương tiếc.
Bọn họ không tốt, anh hai mất đi chị dâu, không cách nào tự kềm chế,
bọn họ sao có thể tốt đây?
"Chị dâu. . . . . Em còn có thể gọi như vậy không? Chị có biết không. .
. . ." Cố Tâm Ngữ xúc động muốn phá hủy ước định với Cảnh Hạo, đem
tình hình của anh hai cô cho người phụ nữ trước mặt biết, cô cũng muốn
hỏi chị ấy, năm năm này, rốt cuộc có nghĩ tới anh hai không!
"Tiểu Ngữ! Đừng nói nữa!" Cận Hạo Nhiên cắt đứt lời cô, anh biết
Tiểu Ngữ kích động uất ức, nhưng nói cho Duyệt Duyệt tình hình hiện tại
của Cố Thịnh thật sự tốt sao?