Anh không dám khẳng định, anh không muốn nhìn thấy Duyệt Duyệt
thương tâm tự trách!
Chuyện này vốn không phải là lỗi của Duyệt Duyệt, Tiểu Ngữ không
có tư cách trách cứ Duyệt Duyệt, là do Cố Thịnh làm tổn thương Duyệt
Duyệt, do Cố Thịnh cố chấp cùng khăng khăng một mực!
Cố Tâm Ngữ cắn chặt môi, nhìn Tả Tình Duyệt, vô lực ngồi chồm
hổm trên mặt đất, Hạo Nhiên la cô, năm năm nay, anh lần đầu tiên lớn tiếng
đối với mình!
Có thật như lời anh nói ngày đó, anh thật đã đem tình cảm đối với chị
dâu chôn sâu dưới đáy lòng rồi sao?
"Hạo Nhiên, Tiểu Ngữ. . . . . Tôi. . . . ." Nhất thời Tả Tình Duyệt
không biết nên nói cái gì, Cố Tâm Ngữ vì sao đối với cô gào thét như vậy?
Hạo Nhiên muốn ngăn cản Tiểu Ngữ nói gì?
Những chuyện này cô đều muốn biết, mơ hồ có dự cảm, cùng Cố
Thịnh có liên quan!
"Mẹ. . . . . Ninh Ninh không muốn thấy bọn họ, bọn họ la mẹ!" Ninh
Ninh đột nhiên kêu lên, bĩu môi, không vui nhìn Cố Tâm Ngữ.
Giọng nói của Ninh Ninh đưa tới sự chú ý của Cố Tâm Ngữ cùng Cận
Hạo Nhiên, ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy cô bé này, cũng chưa dời đi.
Rất giống! là phiên bản thu nhỏ của Tả Tình Duyệt!
"Cô bé này. . . . ." Cố Tâm Ngữ đã sớm quên mất chuyện đang nói với
Tả Tình Duyệt, ngước mắt nhìn Tả Tình Duyệt, trong mắt tràn đầy nghi
vấn, cô bé này gọi cô ấy là mẹ, vậy là. . . . .