Tả Tình Duyệt gật đầu, lúc này, một chiếc xe hơi hào hoa dừng ở cửa
tập đoàn Cố thị, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, là Cố Thịnh sao? Giờ phút này, cô
cũng khẩn trương, nhưng khi cô thấy từ trên xe đi xuống là một cô gái,
trong lòng có chút mất mát.
Cô gái kia. . . . . , Cố Tâm Ngữ. . . . . Em ấy đã lớn như vậy rồi sao?
Em ấy ăn mặc ra dáng một phụ nữ thành đạt, làm cho Tình Duyệt có
chút cảm thấy không quen, thêm nữa, ở một cửa xe khác bước xuống là
Cận Hạo Nhiên, toàn thân toát lên vẻ hưu nhàn, bộ dáng vẫn giống như
năm năm trước, cả người tản ra hơi thở dưới ánh mặt trời, làm cho người ta
nhìn thấy đẹp mắt.
Đúng rồi! Năm năm trước, mình tại bữa tiệc đính hôn của anh cùng
Cố Tâm Ngữ chạy trốn, năm năm rồi, bọn họ chắc là đã kết hôn
Đột nhiên, một ánh mắt hướng về phía mình bắn tới, Tả Tình Duyệt
ngẩn ra, nắm chặt tay Ninh Ninh.
"Duyệt Duyệt. . . . ." Cận Hạo Nhiên không thể tưởng tượng nổi nhìn
bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa, mắt giật mình trợn to, không
để ý Cố Tâm Ngữ bên cạnh, từng bước từng bước hướng bóng dáng kia đến
gần.
Cố Tâm Ngữ nhận thấy được động tác của anh, theo tầm mắt của anh
nhìn sang, khi thấy Tả Tình Duyệt, trong lòng của cô cũng cả kinh, chị dâu.
. . . . Chị ấy tới Tập đoàn Cố thị là muốn tìm mình sao? Hay chị muốn tới
gặp anh hai?
Nhanh chóng đuổi theo bước chân của Cận Hạo Nhiên, hai người cơ
hồ đồng thời dừng lại trước mặt Tả Tình Duyệt.
"Đã lâu không gặp." Tả Tình Duyệt cố gắng nở nụ cười, giống như
bạn bè bình thường gặp nhau, chào hỏi bọn họ.