Nói dối, lừa gạt, là Cố Thịnh cố ý bày ra, mang theo ý nghĩ trả thù,
bọn họ bắt đầu vốn không tốt đẹp, mà những gì tốt đẹp lưu lại trong đầu cô,
đều là Cố Thịnh lừa gạt cô, còn có chính cô cũng tự lừa gạt mình.
"Vậy nếu cha còn yêu mẹ, mẹ sẽ gả cho cha lần nữa chứ?" Cảnh Hạo
nhận thấy được trong mắt mẹ có một ít đau thương, lên tiếng kéo tinh thần
cô lại, cha đối với mẹ, yêu rất sâu đậm. Nếu không, khi nghe tin mẹ bị tai
nạn, đã không đem bản thân vây trong ảo tưởng của chính mình!
Cố Thịnh còn yêu cô?
Làm sao có thể!
Anh chưa bao giờ yêu cô, như thế nào tồn tại cái chữ ‘ còn ’ này?
"Cảnh Hạo, mẹ thực xin lỗi con, để cho con nhiều năm không có cha
như vậy, mẹ sẽ cố gắng bồi thường cho con cùng Ninh Ninh, nhưng hiện
tại. . . . . Chúng ta đi ngủ thôi!" Tả Tình Duyệt không muốn tiếp tục chủ đề
nặng nề này, nếu Cảnh Hạo đã gặp mặt Cố Thịnh, cô bây giờ có lẽ chỉ có
thể đợi.
Chờ hành động của Cố Thịnh, nếu anh đối với hai đứa nhỏ chẳng thèm
ngó tới, cô sẽ yêu thương chúng nhiều hơn để đền bù cho chúng!
Còn nếu . . . . Cố Thịnh muốn cướp về hai đứa nhỏ này, như vậy. . . . .
Hít thật sâu một cái, hai đứa bé là sinh mạng của cô, cô sẽ không buông tay
đâu!
Cảnh Hạo nhìn ý đồ trốn tránh của Tả Tình Duyệt, trong lòng không
khỏi thở dài, nó biết, chuyện này ép không được, huống chi cha bây giờ đã
bắt đầu phối hợp trị liệu!
Cả nhà bọn họ sẽ rất nhanh ở chung một chỗ, mẹ cũng sẽ không giống
như trước, một mình thương tâm len lén rơi lệ. . .