Anh đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết, năm năm trước hành hạ
cô như vậy, lúc cô mang thai anh lại không có ở bên cạnh cô, nước mắt rơi
xuống, anh vội lau đi, muốn đem hai người trong hình nhìn cho rõ ràng.
"Con bé. . . . . Nó tên gì?" giọng Cố Thịnh có chút nghẹn ngào, đây là
con gái anh, lúc này anh hận không thể đem tất cả yêu thương mang đến
cho hai người trong hình!
"Ninh Ninh." Cố Tâm Ngữ yên lặng nhìn Cố Thịnh, đem khăn giấy
đưa tới tay anh, mong ước duy nhất của cô hiện tại chính là anh hai có thể
mau khá hơn, sau đó mang chị dâu về.
"Ninh Ninh. . . . ." Cố Thịnh nỉ non cái tên này, đầu ngón tay vuốt ve
khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, không cách nào áp chế kích động
trong lòng, lúc này, anh thật nhớ cảm giác ôm cô vào trong ngực, cảm thụ
cô chân thật tồn tại, muốn chính miệng nói cho cô biết, năm năm này, anh
mỗi giờ mỗi phút đều nhớ cô!
Anh muốn mau chóng tốt hơn, chỉ có như vậy, mới có thể sớm ngày
đạt thành nguyện vọng của mình!
Đời này, vô luận là mất đi cái gì, anh cũng không thể lại mất đi bọn
họ!
Loại đau đớn tê tâm liệt phế này anh đã không có cách nào tiếp nhận
nổi nữa!
. . . . .
Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, Tả Tình Duyệt dọn dẹp tất cả, nhìn hai
đứa bé ở trong phòng khách vì hành trình hôm nay tranh luận không nghỉ,
khóe miệng bất đắc dĩ cười cười.