CẠM BẪY HỒNG NHAN - Trang 38

Thời gian đó đã qua rồi. Đã mười năm rồi Marcelline không biết cười là

gì nữa.

Coussind đứng ở ngay mép nước. Tay để trong túi, ông nhìn mặt nước

đen sì. Ông run mình như thể bị điện giật. 23M5. Một điếu Gitane khác trên
môi, ông bước lại con đường đã đi qua. Rạp chiếu bóng vẫn sáng trưng.
đường Haut- Pas, điếu thuốc tắt ngấm từ lâu. Ông bước vào cổng, bật diêm
quẹt, thêm một cái khác, không được, ông bỏ phần còn lại của điếu thuốc,
trở ra đường Đã sáng.

Ngay đầu đường, rạp chiếu bóng Ngôi Sao nhả ra từng nhóm khán giả.

Munel Baron sau khi giao nộp doanh thu đã khóa quầy bán vé. Nàng

mặc áo khoác, tắt hết các đèn quảng cáo. Con đường trở nên vắng tanh.
Khán giả không đông cho lắm, đã biến đi hết trong đêm tối, như một đàn
chim sẻ.

Bước chân của nàng vang lên trong đêm vắng. Nàng do dự không biết

phải về nhà hay, trở lại quán Don Quichotte ? Nàng cảm thấy mệt mỏi. Suốt
từ tối nàng ngáp không ngừng Thôi phải về nhà.

Muriel vẫn tiếp tục bước trên con đường, đi theo lề đá xanh, tránh xa các

cổng nhà không mấy an toàn. Ngay cả đường Haut-Pas cũng không mấy
hấp dẫn. Nàng tiến vào vùng bóng tối của cổng nhà, tìm chìa khóa nằm sâu
trong túi xách. Đột nhiên nàng cảm nhận có người ở phía sau lưng nàng.
Ngay lúc đó một sợi dây thép quấn quanh cổ nàng. Nàng muốn hét lên
nhưng đó chỉ là tiếng thở hấc Nàng cố vủng vẫy. Tên sát thủ phía . Sau lưng
nàng phát ra hơi thở sặc mùi bia và khói thuốc. Nó siết càng lúc càng mạnh
hơn. Muriel bỏ túi xách tôi xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng. Phổi nàng
muốn nổ tung. Nàng không còn biết gì nữa, đầu óc đã tối đen.

– Con khốn nạn, chính mày muốn như thế phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.