CẠM BẪY MONG MANH - Trang 15

1

Tôi sẽ kể với bạn điều này, ngay trên các đường phố gọi là trung bình của
New York, nơi thứ duy nhất khó kiếm là một chiếc taxi giữa trời mưa,
chúng tôi đang cố quay đầu xe trong một buổi chiều tháng Chạp tàn nhẫn và
ảm đạm.

Nếu như thứ gì có thể tác động đến tình cảm sâu sắc nhất, rắn như thép

cuộn của cư dân thành phố New York, tôi chắc là cảnh tượng huy động cả
gia đình Bennett - Chrissy ba tuổi, Shawna lên bốn, Trent lên năm, cặp song
sinh Fiona và Bridget lên bảy, Eddie lên tám, Ricky lên chín, Jame lên
mười, Brian mười một và Juliana mười hai tuổi; tất cả vận quần áo Chủ
nhật tươm tất và lần lượt đi sau tôi, như một thói quen.

Tôi cho rằng lẽ ra mình nên cảm thấy may mắn khi hiểu được rằng tính

bản thiện của loài người chưa hoàn toàn khô cạn trong cái thành phố chán
ngấy này.

Lúc cha con tôi nhận được những cái gật đầu nhẹ và nụ cười ấm áp của

những người tản bộ, đẩy xe nôi, những công nhân xây dựng và người bán
bánh mì kẹp xúc xích từ lối ra của xe điện ngầm cạnh Bloomingdale trên
đường đến đại lộ Một, tôi đã hoàn toàn lẫn lộn.

Đầu tôi bộn bề nhiều thứ quá.
Người New York duy nhất có vẻ không giống như đang đến một bữa tiệc

linh đình là ông già mặc áo khoác của bệnh viện đang say sưa hút thuốc và
đẩy cái xe truyền dịch, tránh đường cho chúng tôi tới lối vào cánh cuối của
Trung tâm Ung thư trong Bệnh viện New York.

Tôi cho rằng ông ta cũng có nhiều điều bận bịu trong tâm trí như tôi vậy.
Tôi không biết Bệnh viện New York tuyển nhân viên mới cho những

bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối từ đâu, nhưng theo phỏng đoán của tôi,
phòng nhân sự đã may mắn được thánh thần ban cho những người vô cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.