CẠM BẪY MONG MANH - Trang 23

3

Tối hôm ấy, bọn trẻ bắt tay vào việc ngay khi về đến nhà. Các căn phòng
trong nhà, thay cho tiếng tivi hoặc tiếng súng điện là những âm thanh bận
rộn, đáng khen của gia đình Bennett.

Nước bắn tung tóe lúc Julia chuẩn bị cho Shawna và Chrissy tắm. Brian

ngồi bên bàn ăn với một cỗ bài, kiên nhẫn dạy Trent và Eddie chơi.

Bam,” tôi có thể nghe thấy tiếng Ricky nói trong bếp lúc phết mứt lên

từng lát bánh mì. Bam… bam.

Jane trải các mảnh in tranh, chữ lên sàn, chuẩn bị cho Fiona và Bridget

học sắp chữ.

Tôi không nghe thấy một lời kêu ca, một tiếng rên rỉ, thậm chí không có

một câu hỏi ngốc nghếch nào.

Phải thêm từ khác thường vào danh sách các đặc tính của vợ tôi. Chắc

hẳn Maeve hiểu bọn trẻ cảm thấy bị tổn thương, lạc hướng và vô dụng biết
chừng nào, nên mới tạo cho chúng việc làm, để lấp đầy chỗ trống và cảm
thấy mình có ích.

Tôi chỉ ao ước có thể bắt kịp thứ gì đó làm tôi cũng cảm thấy như thế.
Phần lớn các bậc cha mẹ sẽ nói với bạn rằng, giờ đi ngủ là thời gian hỗn

độn, ầm ĩ nhất trong ngày. Tất cả, không loại trừ cha mẹ, đều mệt mỏi và
cáu kỉnh, bồn chồn, có thể dễ dàng trở chứng, quát tháo, mắng mỏ và bắt
phạt. Tôi không hiểu làm thế nào mà tối tối, Maeve có thể giải quyết mọi
việc bằng sự chừng mực và bình tĩnh bẩm sinh, đầy lôi cuốn. Nó là một
trong những việc mà tôi làm vất vả nhất.

Nhưng đúng tám giờ tối hôm ấy, theo các âm thanh trong căn hộ, bạn có

thể nghĩ cha con tôi đã đi nghỉ Giáng sinh hết rồi.

Tôi gần như tưởng rằng sẽ thấy cửa sổ mở và khăn trải giường buộc lại

với nhau lúc tôi vào phòng các con gái. Nhưng tôi chỉ thấy Chrissy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.